Sau bữa cơm tối ngày hôm đó, Tề Vệ vểnh chân ngồi một bên nhìn Trâu Lan Thanh thu dọn bát đũa.
Tính khí của nàng thật đúng là quá tốt.
Tất cả thức ăn hắn mua về đều có chút không ngon, nàng cũng không nói gì, bắt tay vào làm những thức ăn này thành món mà hắn thích ăn.
Nhìn nàng khom lưng, bàn tay nhỏ bé từng chút thu dọn bát đĩa, rồi đến thức ăn, mái tóc mềm mại hơi rủ xuống cổ, nơi đó trắng như bạch ngọc.
Tề Vệ dừng lại suy nghĩ của bản thân.
Đứng lên từ trên ghế, Tề Vệ đi đến trước mặt Trâu Lan Thanh, cầm lấy khăn để một bên lau mặt bàn.
"Mấy cái bát này đưa cho ta đi, chút nữa ta đi rửa."
Tề Vệ vừa lau bàn, vừa không chút để ý nói.
Trâu Lan Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía người nam nhân trước mặt.
Vốn nghĩ hắn không bao giờ động tay động chân, bất quá người này xem như không tồi.
Hiện tại xem ra, hắn kỳ thật không lười biếng như bản thân nghĩ?
Đưa bát đũa đã thu dọn trong tay cho hắn, Trâu Lan Thanh cầm lấy khăn mà hắn đang lau bàn.
Lúc rửa bát, Tề Vệ đã nghĩ nữ tử có bản tính dịu dàng, ôn hòa như Trâu Lan Thanh, lại vì nguyên nhân gì, mà lại có thể không màn an nguy của bản thân, chạy đến nơi như Cẩm Y Vệ, còn không màn tất cả leo lên cao?
Nhất định là vì một người hay chuyện gì đó rất quan trọng với nàng đi?
Nhớ đến lúc nàng thẩm vấn người khác ở Cẩm Y Vệ tàn nhẫn như vậy, thời điểm làm luôn cứng rắn, còn có sự ngứa đòn khi đối nghịch với hắn.
Lại nhìn dáng vẻ thiện lương không mang theo chút tâm cơ gì của nàng lúc này.
Tề Vệ cảm thấy Trâu Lan Thanh người này, có lẽ không giống như những gì ban đầu hắn nghĩ, đúng không?
Cuối tháng Tư, hoa xuân đã tàn, chỉ riêng hoa hoè bắt đầu nở rộ.
Vừa vặn tiểu viện nơi hai người ở có một gốc cây hòe già.
Thời điểm mùi hương truyền khắp viện, ngay cả Tề Vệ cũng không nhịn được ra khỏi phòng, thưởng thức cảnh sắc cuối xuân.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trâu Lan Thanh đứng dưới cành hoa hòe trắng, nhíu mày suy tư.
Nhìn dáng vẻ nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn nhánh cây, Tề Vệ thầm nhủ, có chút cảm giác.
Thần thái lúc trước khi nàng tính toán âm mưu gì, chính là bộ dạng này.
Cũng may lúc này nàng đang nhìn cây, chứ không phải hắn.
Làm gì vậy?
Tề Vệ đi tới, cắt đứt mạch suy nghĩ của Trâu Lan Thanh.
Trâu Lan Thanh nghiêng đầu nhìn Tề Vệ, thì thầm nói:
"Ta thấy hoa hòe này nở rộ như vậy, muốn hái một chút để ăn, nhưng cây này cao như vậy. Haizz, với không tới."
Trâu Lan Thanh đoán chừng, cho dù nàng bắt ghế đến, chỉ sợ cũng khó với đến.
Tề Vệ nhìn nàng nhíu mày, thấy nàng rõ ràng đang rất lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!