Chương 6: Lão thật sự nói ta hư nhược?

Đã đến giờ đi ngủ buổi tối.

Tề Vệ đột nhiên phát hiện một vấn đề phiền toái.

Hai người bọn họ, ngủ thế nào đây?

Hai ngày trước còn có thể nói vì nàng bị thương vừa tỉnh lại cần nghỉ ngơi, nhưng hiện tại thì tìm lý do gì để ở riêng phòng với nàng đây?

Tề Vệ nghĩ không ra.

Mà Trâu Lan Thanh bên kia đã chờ hắn cùng đi ngủ.

Đúng rồi, hôm nay Trâu Lan Thanh đi dạo một vòng trong nhà, phát hiện nơi này trừ phòng ngủ của nàng, còn có phòng riêng của Tề Vệ, cùng với một phòng khách.

Hai người là phu thê, đáng lý nên ngủ cùng nhau, có lẽ giống những gia đình lớn khác, chỉ thỉnh thoảng mới ngủ một mình nhỉ.

Nàng đã xem qua, ngăn tủ trong căn phòng kia còn thừa một cái chăn, có lẽ là vì thế mà chuẩn bị.

Tề Vệ kia, hẳn là sẽ đến phòng nàng bên này mà ngủ.

"Tướng công, chàng không ngủ sao?

"Trâu Lan Thanh nhấc xiêm y đi vào thư phòng, nghiêm túc hỏi. Nhìn thấy động tác dịu dàng của nàng, Tề Vệ trong nháy mắt vẫn không thích ứng được. Nàng vẫn nên dữ một chút, xấu tính một chút sẽ làm hắn thoải mái hơn. Đúng là có bệnh mà. Tề Vệ thầm mắng chính mình."Ừm, nàng ngủ trước đi, đêm nay ta còn chút việc phải xử lý, không cần chờ ta. Huống chi thân thể nàng còn chưa khỏe, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

"Tề Vệ tùy tiện tìm một lý do, định miễn cưỡng cho qua. Trâu Lan Thanh nghe xong"ồ

"một tiếng, cũng không nói gì, quay đầu rời đi. Tướng công này quả nhiên có chút kỳ lạ. Đợi đến khi Trâu Lan Thanh đi rồi, Tề Vệ lại ngồi trong thư phòng một lúc, cho đến khi thấy đèn ở phòng bên kia tắt, hắn mới lén lúc quay về phòng của mình. Nhưng mà, lý do tương tự không thể nói lần thứ hai. Tề Vệ cũng biết rõ đạo lý này, cho nên hắn còn suy nghĩ suốt đêm về lý do để thoái thoác cho vẹn cả đôi đường. Sáng sớm hôm sau khi dùng bữa, Tề Vệ mở miệng:"Hiện tại ta chỉ làm chút buôn bán nhỏ để kiếm sống qua ngày, nhưng chung quy vẫn không có tiền đồ lớn gì."

Cho nên mấy hôm nay ta nghĩ tới nghĩ lui, quyết định thi lấy công danh, như vậy tương lai chúng ta mới có một lối thoát trong tương lai.

"Giọng điệu đứng đắn lại sâu sắc, còn đường hoàng như vậy. Hắn nói như vậy, cũng là vì chuyện tìm lý do tiếp theo. Trâu Lan Thanh ở đối diện nghe xong, thấy đây là chuyện tốt nên gật đầu tán thành. Tướng công cầu tiến, trong lòng nàng cũng được an ủi. Thấy đối phương không có nghi vấn gì, Tề Vệ lại nói:"Nếu vậy, mấy ngày nay, ta trước hết sẽ không đi ra ngoài buôn bán nữa."

Mặt khác, về sau ta định đều dùng thời gian buổi tối để đọc sách, cho nên thời gian kế tiếp chúng ta phải phân phòng ngủ."

Trâu Lan Thanh lại gật gật đầu, không hề nghi ngờ đối với lời hắn nói.

Như thuận đến mức không khỏi khiến người khác có chút giật mình.

Tề Vệ không biết hoá ra tính tình của Trâu Lan Thanh là như thế, cũng có chút ngoài ý muốn.

Hắn còn tưởng rằng nàng ít nhiều cũng sẽ đưa ra nghi vấn của mình.

Trong lòng đối với thái độ của nàng có đôi phần thay đổi.

Trâu Lan Thanh ngồi đối diện yên lặng ăn cơm, thật ra nàng đều nhìn ra.

Tối hôm qua cố ý làm như tắt đèn, sau đó đứng ở cửa phòng nhìn về phía lối đi nhỏ. Sau khi nàng về phòng không lâu Tề Vệ cố ý quan sát động tĩnh bên phía nàng, sau đó mới quay về phòng của hắn.

Nhìn ra được, không phải hắn có việc, mà đơn giản là không muốn chung phòng với nàng.

Từ lúc phân phòng ở khách điếm đã kỳ lạ, rõ ràng ngủ cùng nhau mới tiện chăm sóc nàng hơn.

Sau khi về đến nhà, hắn cũng không thể hiện ra bao nhiêu thương tiếc đối với nàng, sao đến đêm mới bắt đầu đau lòng nàng ngủ sẽ bị quấy rầy?

Hắn không muốn cùng phòng với nàng, chỉ có hai lý do.

Hoặc là bên ngoài có người khác.

Hoặc là… tầm nhìn Trâu Lan Thanh lướt qua, giống như vô tình rơi xuống eo của Tề Vệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!