Chương 4: Là một nữ nhân

Người trong lòng nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng không thở nổi, hoàn toàn khác xa bộ dạng kiêu ngạo tự tin trước đây của nàng.

Thoạt nhìn thậm chí còn có vài phần, đáng thương?

Tề Vệ lắc đầu, xua tan suy nghĩ thừa thãi trong đầu.

Nàng đáng thương?

Bản thân hắn vẫn nên nhớ kỹ lại những lúc mình bị nàng chỉnh!

Nhưng ghét thì ghét, nhìn bộ dạng lúc này của Trâu Lan Thanh, gần như ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ được.

Tuy rằng hai người không hợp nhau, nhưng tốt xấu gì cũng là đồng liêu, hắn chẳng thể vì những chuyện này mà mặc kệ nàng.

Nghĩ tới đây, Tề Vệ dìu nàng lên, đi đến trước quầy chưởng quỹ của khách điếm, thuê hai gian phòng, lại nhờ chưởng quầy vào trong huyện tìm giúp một đại phu đến, hắn thì ở lại chăm sóc Trâu Lan Thanh đang trọng thương.

Phòng của hai người vừa hay một trái một phải, như vậy dù ban đêm có chuyện gì, hắn cũng có thể kịp thời chạy đến kiểm tra tình trạng của Trâu Lan Thanh.

Đỡ người lên giường, Tề Vệ dò mạch tượng trên cổ tay nàng trước.

Mạch vẫn đập, nhưng rất yếu.

Hắn đánh giá người này một phen, định tìm xem vết thương của nàng ở đâu.

Nhìn dáng vẻ hiện tại này của nàng, hẳn là bị rơi xuống nước trước, sau lại lăn từ trên sườn dốc xuống.

Theo lý mà nói thân thủ của Trâu Lan Thanh cũng không tồi, ai mà có thể đuổi nàng đến bộ dạng gà bay chó sủa này.

Không đúng lắm.

Tề Vệ nghĩ không ra, nhưng tay vẫn sờ thử lên đầu Trâu Lan Thanh tìm kiếm.

Có thể khiến người ngất xỉu, tám phần là đầu bị thương.

Hắn cứ vậy dùng tay đỡ gáy nàng lên, đồng thời cũng đứng lên nhìn thử hướng đó.

Quả nhiên, sau khi vén tóc sau gáy lên, trên gáy xuất hiện một vết thương rất lớn, còn có rất nhiều máu vây xung quanh.

Tề Vệ thu hồi tầm nhìn lại, hướng tầm nhìn chuyển tới gương mặt người này.

Tư thế lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, mái tóc Trâu Lan Thanh xõa tung, gương mặt trầm tĩnh ôn hòa, hoàn toàn không giống lúc trước

"Giương nanh múa vuốt" với hắn, ngược lại giống một tiểu cô nương ngoan ngoãn khiến người khác yêu thích.

Đây là lần thứ hai suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Tề Vệ từ sau khi nhìn thấy nàng hôm nay.

Điều này quá không thích hợp.

Chẳng lẽ bản thân đã bị nàng bắt nạt đến mức sinh bệnh chăng?

Hay là bỗng nhiên thức tỉnh tình cảm phân đào đoạn tụ(*) gì đó?

(*Chỉ đồng tính luyến ái thời xưa.)

Tề Vệ cảm thấy chuyện hôm nay chỗ nào cũng không thích hợp.

Dù sao đợi nàng tỉnh, hắn nhất định phải tính kỹ món nợ ngày hôm nay với Trâu Lan Thanh.

Đến lúc đó, nàng thiếu hắn một ơn cứu mạng, xem về sau nàng còn dám đối nghịch với hắn hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!