Chương 3: Trước khi ra ngoài nên bói cho bản thân một quẻ

Những ngày kế tiếp, Trâu Lan Thanh muốn tiếp tục bí mật điều tra về manh mối cái chết của nghĩa phụ, nhưng xét thấy sau lần đó Tề Vệ đã bị phái đi Trừ Châu giám sát vụ án tham ô, hơn nữa vẫn đang bị Tiền Ninh theo dõi, nàng luôn không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay.

Chỉ là chờ đợi mãi, lại khiến nàng đợi được một chuyện khác.

Chiều hôm nay, Trâu Lan Thanh đang yên tĩnh ngồi trong Vệ Sở, thuộc hạ bỗng nhiên báo lại, Thái Thường Tự Thiếu Khanh mà khoảng thời gian trước bọn họ theo dõi nghe tin nên đã hành động. Vừa rồi gã bí mật thu dọn châu báu nữ trang, mang theo đạc đến bến thuyền phía Đông thành, e là muốn chạy trốn.

Trâu Lan Thanh nghe vậy, chỉ nói hai chữ:

Truy đuổi!

Bọn họ lập tực nhận lệnh rời đi, định bắt Thái Thường Tự Thiếu Khanh đã phạm tội kia về thẩm vấn cặn kẽ.

Nhưng chưa ra đến cửa lại nghe phía sau có người gọi:

"Chờ đã. Ta đi cùng các ngươi."

Trâu Lan Thanh nói xong rồi nhấc đao của mình lên, vắt đao bên hông sải bước dẫn đầu đi về phía trước, để lại mấy người tại chỗ nhìn nhau.

Chút chuyện thế này, còn phải phiền phó đại nhận của bọn họ ra tay sao?

Phải biết vị này xưa nay không thích chạy đi làm những chuyện vặt này, bình thường không rời khỏi Vệ Sở, hôm nay thật hiếm thấy.

Nhưng cũng không có rảnh suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhiệm vụ trước mắt, hơn nữa quan trên đều tự mình hành động, nếu mấy người bọn họ không dốc hết sức, thì sao có thể leo lên cao.

Đoàn người nhanh chóng chạy về hướng bến thuyền ở sông Khúc Liễu thành Đông, đã thấy Thái Thường Tự Thiếu Khanh – Ân Trọng kia mặc một thân áo vải thường dân đang nói chuyện với thuyền phu.

Thấy đoàn người bọn họ tiến tới, Ân Trọng vội vội vàng vàng nói gì đó với thuyền phu, sau đó con thuyền kia sau đó từ từ rời bờ, lúc này bắt cũng không bắt được.

Lúc mọi người đang không nghĩ ra cách, bọn họ đều dựa vào thân thể khỏe mạnh để vào Cẩm Y Vệ, cũng không có công phu gì trong người, hơn nữa bơi cũng không tốt, lúc này chỉ có thể nhanh chóng thuê thuyền đuổi theo bọn họ mà thôi.

Thời điểm vừa nghĩ như vậy, Trâu Lan Thanh bên cạnh lên tiếng:

"Các ngươi nhanh thuê thuyền, ta đuổi theo hắn trước!"

Vừa nói xong nàng bật người nhảy lên, bay lên không trung đến mũi thuyền bên kia.

Bọn thuộc hạ liên tục trầm trồ khen ngợi.

Thảo nào người ta có thể làm đến phó chỉ huy, một thân công phu này bọn họ không thể so bì được.

Ân Trọng kia thấy Cẩm Y Vệ đuổi đến trên thuyền, lập tức ánh mắt gã nóng lên, nhưng may mà chỉ có một người, gã vẫn có thể đối phó một phần, vậy nên gã nghiến chặt răng đỏ mặt, rút dao găm từ trong tay nải của mình ra, hướng về phía Trâu Lan Thanh vừa đáp xuống mũi thuyền mà đâm.

Gã hành động gấp gáp, cả thân thuyền bị hành động của gã làm lắc lư, Trâu Lan Thanh cũng rõ ràng có chút đứng không vững.

Ân Trọng thấy vậy lại tự đắc thêm mấy phần, cũng may gã có phòng bị, mang theo dao găm, cho dù hôm nay cá chết lưới rách với người này, cũng hơn bị đám cẩu Cẩm Y Vệ bắt về tra tấn!

Gã chuẩn bị liều chết, bởi vậy càng thêm khó đối phó.

Gã đâm một nhát về phía bụng Trâu Lan Thanh, cú này bị nàng tránh được, Ân Trọng không bỏ qua, quơ dao găm lung tung đâm về phía ngực rồi bụng của Trâu Lan Thanh, như thể hoàn toàn mất đi lý trí.

Mà mấy người đang thuê thuyền cũng thấy nguy hiểm vạn phần.

Nhìn bộ dạng điên rồ của Ân Trọng là biết nhất định gã đã phạm vào tội ác lớn, bằng không cũng không thể ra tay nặng như vậy.

Chờ bắt về nhất định phải cẩn thận thẩm vấn một phen, nói không chừng còn có thể lập công trước mặt Hoàng Đế!

Bọn họ ở bên này nghĩ đến xa vời, lại nghe thấy chiếc thuyền càng đi càng xa bên kia truyền đến một tiếng Ầm, hình như bên mạn thuyền có người rơi xuống nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!