Chương 2: Tề Vệ phục sát đất vì sự mặt dày của nàng

Giờ Dậu tối hôm đó, đã đến giờ trực, Trâu Lan Thanh đi dạo trên đường phố bên ngoài vài vòng, đợi cho đến khi xung quanh tĩnh lặng, ước tính mọi người đã chìm vào giấc ngủ, nàng mới quay về ngõ Lưu Hương.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ theo động tác đẩy cửa của nàng vang lên âm thanh Kẽo kẹt, tựa hồ như đang kể lại quá khứ bao năm lưu giữ ở đây.

Giống như Trâu Lan Thanh thường được nghe lúc còn nhỏ.

Cánh cửa mở ra là khoảng sân tối đen.

Không còn ai đợi nàng.

Nhớ đến cái chết của nghĩa phụ Trâu Thuận, mũi Trâu Lan Thanh cay cay.

Chỉ huy thiêm sự trước đây của Cẩm Y Vệ – Trâu Thuận, nữa năm trước vì công vụ ngoài ý muốn mà hy sinh mình, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ phía sau.

Đi vào bếp tùy tiện làm cho bản thân một bát mì, Trâu Lan Thanh một mình ngồi trước bàn ăn, ăn từng đũa từng đũa mì.

Bát và đũa thỉnh thoảng va chạm nhau, tạo ra âm thanh leng keng giòn tan trong đêm yên tĩnh, lại càng tăng thêm cảm thấy cô đơn.

Lúc nghĩa phụ còn sống, hai người vui vẻ hòa thuận ngồi đối diện ăn cơm trò chuyện.

Trâu Thuận thường kể cho nàng nghe hôm nay ông gặp phải chuyện gì ở Vệ Sở, mà Trâu Lan Thanh lại ôm mặt hăng hái nghe, nhìn nghĩa phụ ăn ngon lành xong cơm tối mình đặc biệt làm mới yên tâm đi ngủ.

Bây giờ, ngôi nhà này cũng không phải là nhà nữa.

Mà một mình nàng sống qua ngày, rõ ràng cũng không còn hứng thú thay đổi đa dạng món ăn nữa.

Nghĩa phụ cả đời chưa thành gia lập thất, cũng không thấy ông có thân thích khác lui tới, chỉ có mình nàng được ông nuôi từ bé đến lớn, mới có thể thay ông lo lắng chuyện hậu sự.

Còn cả những oan khuất của ông chưa được giải.

Vào Cẩm Y Vệ, mới biết phủ ti trấn Nam làm việc qua loa.

Không có mệnh lệnh của Hoàng Đế, dù có người thúc giục hay không, bọn họ căn bản đều tùy tiện đóng quan tài nhận định cái chết là do báo thù.

Nhưng Trâu Lan Thanh lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

Cho dù là báo thù, nàng cũng phải bắt bằng được Kẻ thù đó.

Đây là tâm nguyện duy nhất lúc này của nàng.

Sau khi ăn xong, Trâu Lan Thanh lại đi tới trước bài vị của nghĩa phụ, thắp cho ông một nén nhang, lúc này mới rửa mặt xong nằm lên giường.

Nhưng hiện tại, nàng đã rước họa vào thân, không thể không nghĩ biện pháp, trước tiên rời khỏi Vệ Sở trước.

Nhắm mắt lại, Trâu Lan Thanh định đi vào giấc ngủ, nhưng suy nghĩ vẫn vô thức hiện lên trong đầu.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo vô vị, Trâu Lan Thanh bắt buộc phải tiến thân lên cao, bởi vì chỉ có vậy, nàng mới có thể tiếp cận được các bản ghi chép vụ án trong Vệ Sở, thậm chí có quyền lực để điều tra những vụ án liên quan đến nghĩa phụ Trâu Thuận.

Nàng sẽ có thể giống như vô tình hỏi thăm người bên cạnh về việc đối nhân xử thế của nghĩa phụ ở Vệ Sở lúc trước, hoặc những vụ án trong tay ông.

Nhưng thời gian dù sao đã qua nửa năm, huống hồ người của Vệ Sở sẽ thường được phái đi nơi khác làm việc, không có nhiều người ở lại kinh thành, nàng lại không thể làm rõ tất cả, cho nên tiến độ rất chậm.

Nhưng những chuyện có thể làm được trong nửa năm này, Trâu Lan Thanh đã thỏa mãn rồi.

Nàng đã biết, vụ án cuối cùng mà nghĩa phụ điều tra trước khi chết là vụ án Thường Văn – Quang Lộc Tự Khanh trước đây bị g/i/ế/t.

Hơn nữa, sau nhiều suy nghĩ và thăm dò, Trâu Lan Thanh đã  đặt sự chú ý vào vụ án này.

Nàng cảm thấy, cái chết của nghĩa phụ đại khái có liên quan đến việc ông điều tra vụ án này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!