Sau khi Lý trưởng nghe Trâu Lan Thanh nói xong, ngay lập tức đáp:
"Quả thật đúng như lời cô nương nói. Cư Phượng này, bình thường thoạt nhìn rất ổn, nhưng cứ hễ đến mùa xuân là bị bệnh hen suyễn."
Trâu Lan Thanh thầm nghĩ quả đúng vậy.
Sau khi xem qua nhà Cư Phượng, hai người lại theo Lý trưởng đi sang nhà Trình Phong bên cạnh.
Nhà Trình Phong so với nhà Cư Phượng khá hơn một chút, nhưng trong viện vẫn rất đổ nát.
Dưới sự chỉ dẫn của Lý trưởng, bọn họ gặp được một đôi phu thê trung niên, là phụ mẫu của Trình Phong.
"Hai vị làm thế nào để xác nhận năm đó Trình Phong bị thổ phỉ g/i/ế/t?"
Tề Vệ cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi về vụ án.
Khi nhắc đến chuyện cũ, trên mặt phụ thân của Trình Phong lộ ra sự bi thương, sau đó nhớ lại nói: "Tháng Tư năm ấy Trình Phong đến nhà thúc thúc nó thăm người thân, nói qua một tháng sẽ trở về.
Nhưng đến cuối tháng Năm vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Ta với mẫu thân của nó nghĩ cứ chờ đợi như vậy không được, lập tức gửi thư đến nhà thúc thúc nó gọi người về.
Kết quả bọn họ nói, người đã sớm về rồi.Ta cùng ca ca nó thuận theo đường mà đi tìm, trong lòng tự hỏi có phải bị trì hoãn trên đường không.
Nhưng nữa đường mới biết, huyện Thanh Đồng bên cạnh có một đám thổ phỉ, phàm là người qua đường đều bị cướp.
Sau đó, chúng ta còn phát hiện tay nải của Trình Phong ở bên đường……
"Nói tới đây, nam nhân trung niên quay đầu đi, lặng lẽ lau nước mắt."Chúng ta đã báo lên quan phủ, nhưng quan phủ cũng chỉ làm qua loa.
Cứ như vậy, ngay cả thi thể của nó cũng chưa tìm thấy.
Các ngươi nói thử xem người nhiều năm như vậy chưa trở về, không phải đã xảy ra chuyện thì còn có thể là thế nào?Trình Phong xảy ra chuyện là trước khi Cư Phượng bên cạnh mất tích sao?Tề Vệ tiếp tục hỏi.Đúng vậy, năm Cư Phượng mất tích cách lúc Trình Phong gặp chuyện gần một năm. Hai đứa nhỏ này cũng đúng là không có duyên phận.
"Mẫu thân của Trình Phong hồi tưởng lại một chút rồi thở dài nói."Trình Phong này tính tình thế nào?
"Lúc này Trâu Lan Thanh bỗng hỏi một câu."Hắn sao?
Tính tình ôn hòa, nhát gan, xưa nay không tranh không giành, cũng không nói nhiều, là đứa nhỏ như vậy.
"Lý trưởng thở dài, thay phụ mẫu Trình Phong nói. Phụ mẫu Trình Phong ở bên cạnh nghe xong cũng gật gật đầu."Cư Phượng kia còn sống, ngoài việc quan hệ tốt với gia môn các ngươi, có còn bạn hữu thân quyến nào khác không?
"Lúc này Tề Vệ nghĩ tới, cũng hỏi Lý trưởng."Nàng ấy không có.
Tính tình của Cư Phượng hướng nội, trung thực hơn Trình Phong, cũng không giống như các cô nương cùng tuổi thích ra ngoài chơi, cho nên bình thường cũng không thấy nàng ấy tới lui với ai."
Mẫu thân Trình Phong cẩn thận nhớ lại, trả lời.
Trâu Lan Thanh nhíu mày, sự tình đến đây, dường như trở nên có hơi khó hiểu.
Nếu tính tình của Trình Phong thật sự như vậy, hơn nữa còn mất tích, vậy là ai đang kêu oan cho Cư Phượng, liệu còn có quan hệ gì khác ở đây?
Hai người trầm tư suy nghĩ.
Chỉ là Tề Vệ còn một chuyện không rõ.
"Làm sao nàng biết thân thể Cư Phượng kia không tốt?"
"Vừa rồi ta vào phòng của nàng ấy, liền cảm thấy ngột ngạt, cửa sổ đều dán chặt, không để lại một khe hở nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!