Tiếng chim hót líu lo từ những cành cây ngoài cửa sổ vọng vào phòng, một làn gió ấm vừa vặn thổi vào, khiến tay áo phi ngư phất phơ trong gió(*).
(*Phi ngư (): trang phục của Cẩm Y Vệ.)
Trâu Lan Thanh đứng thẳng trước giá sách, vẫn duy trì tư thế lật xem tài liệu, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Mùa xuân đến rồi.
Nàng vừa thẩm vấn xong phạm nhân ở phủ ti trấn Bắc trở về, trên người vẫn còn vương chút khí lạnh, trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng trên mặt nàng lúc này.
Cách thức thẩm vấn phạm nhân của Cẩm Y Vệ quả thật giống như những lời đồn đại ngoài kia.
Hồn phi thang hỏa, thảm độc khó tả.
Đây là cảm nhận sâu sắc của Trâu Lan Thanh sau hơn nửa năm gia nhập Cẩm Y Vệ.
Hiện tại tai mắt của Thiên Tử trải rộng khắp hai kinh thành và mười ba ti của Đại Minh. Mọi người trong thiên hạ đều khiếp sợ mỗi khi nghe nhắc đến Cẩm Y Vệ, nguyên nhân vì những người này quả thật là xuất quỷ nhập thần.
Nói không chừng hôm nay ngươi lén nói một câu, ngày mai đã truyền đến tai Hoàng Đế.
Thiên la địa võng bố trí càng chặt chẽ, người cần cũng lại càng nhiều.
Trâu Lan Thanh cũng thừa dịp Cẩm Y Vệ tuyển chọn giáo úy trong dân gian, trà trộn vào Vệ Sở này.
Sau một thời gian nỗ lực và chăm chỉ, cuối cùng Trâu Lan Thanh cũng có thể theo hộ giá thánh giá, phụ trách quản lý Lỗ bộ.
Không những thế, trong một lần Hoàng Đế đi tuần, dựa vào thân thủ của mình, Trâu Lan Thanh đã bắt được một tên thích khách bất ngờ đánh úp, giành được công cứu giá.
Cũng chính nhờ công lao đó, nàng mới có thể ngồi lên vị trí phó chỉ huy của Cẩm Y Vệ.
Trâu Lan Thanh rất hài lòng với kết quả này.
Chỉ là hiện tại, dường như mọi chuyện đã dần đi đến hồi kết.
Trâu Lan Thanh thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, lúc nàng định tiếp tục xem bản ghi chép hồ sơ vụ án trong tay thì bỗng có người đẩy cửa vào.
"Phó đại nhân, Lục chỉ huy sứ cho mời!
"Trâu Lan Thanh không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay tỏ ý mình đã biết rồi, sau đó cũng nhanh chóng chỉnh lại y phục và mũ quan, cất bước về phía thư phòng của Lục Tập ở phía Đông của Vệ Sở. Nàng cho rằng chắc hẳn lại có công vụ cần xử lý. Từ nơi này đến nơi của Lục Tập chỉ có một con đường, Trâu Lan Thanh vừa từ ngã rẽ đi ra, đối diện đụng phải một người đang đi từ phía ngược lại. Tề Vệ cũng nhìn thấy người đối diện. Thầm rủa một tiếng"đúng là xúi quẩy
", Tề Vệ vẫn chắp tay chào vị phó chỉ huy mới của Cẩm Y Vệ mà mình vốn luôn khinh thường nhất, Trâu Lan Thanh. Còn chẳng muốn mở miệng nói với nàng một câu nào. Trâu Lan Thanh thấy vậy, khoé môi khẽ nhếch lên. Nàng cũng chẳng thèm đáp lại lời chào của Tề Vệ, cứ thế đi thẳng về phía trước."Tề đại nhân đây là?
"Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn về phía trước. Con đường này chỉ dẫn đến chỗ của Lục Tập. Không nghi ngờ gì nữa, điểm đến của hai người đều cùng một nơi. Đây không phải là biết mà còn giả vờ hồ đồ sao? Nếu đi từ chỗ này, còn có thể đến đâu được nữa? Thật sự không biết rốt cuộc trong lòng người này đang nghĩ gì. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, nhàn nhạt nói:"À, Lục chỉ huy sứ phái người đến triệu ta, xem ra y không chỉ triệu mình ta."
"Vậy thì đi cùng nhau nhé?"
Trâu Lan Thanh khẽ cười, nhướng mày nói ra lời này.
Tề Vệ cau mày.
Từ đây đến chỗ Lục Tập, còn phải mất thời gian uống một chén trà.
Ban đầu hắn chỉ muốn chào một cái rồi rời đi, nhưng không ngờ đối phương lại chủ động muốn đồng hành với hắn.
Lẽ nào cái người tên Trâu Lan Thanh này không nhận ra hắn không mấy thiện cảm với y sao?
Chỉ mới vào Cẩm Y Vệ nửa năm đã bắt đầu xoay sở khắp nơi để tìm cách thăng tiến. Dựa vào công lao cứu Hoàng Đế, thế là từ một giáo úy nhỏ nhoi vụt lên trở thành một phó chỉ huy, ngang hàng với người đã lăn lộn nhiều năm như hắn.
Hắn khinh thường loại người này nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!