Chương 47: (Vô Đề)

Cơ Cảnh Liên kiên quyết không cho Giản Thấm đụng vào bất kỳ loại keo nào, nên nàng chỉ còn cách cầm tay dạy cô cách dán. 

"Không phải bảo cô ngồi xa ra chút sao?" Cơ Cảnh Liên thấy nàng cứ ngồi một lúc lại nhích gần, đành hơi nghiêng người, cố gắng giữ khoảng cách giữa keo dán và nàng. "Khẩu trang này không phải loại phòng hóa học, cô cẩn thận kẻo hít phải." 

"Thật ra keo này rất an toàn," nàng ngoan ngoãn lùi ra một chút, nhưng tay vẫn đặt trên người cô. "Erica, tay chị khéo thật, ban đầu tôi còn lo chị không dán được cơ." 

Cơ Cảnh Liên liếc nàng: "Rốt cuộc cô đang khen tôi hay chê tôi vậy?" 

"Khen chị, khen chị, chắc chắn là khen chị mà. Dán đồ thì dễ, nhưng dán thủy tinh không đơn giản, vừa phải cẩn thận, vừa cần kiên nhẫn, tôi nói thế này là khen chị đấy." 

Giọng nàng mềm mại, mang chút ý cười, như đang dỗ trẻ con. Cơ Cảnh Liên trông không vui lắm, nhưng chẳng nói gì, tay vẫn cầm hai mảnh thủy tinh vỡ chờ keo khô. 

"Chỉ vì tôi ở đây giúp cô làm chuyện ngốc nghếch này, nên cô mới nói tốt về tôi đúng không?" 

Nàng nhận ra, Cơ Cảnh Liên không giỏi đối mặt với lời khen hay thiện ý, nên lúc nào cũng thích hỏi ngược lại. 

"Sao thế được, chuyện này đâu phải ngốc nghếch. Tôi thật sự rất vui vì chị chịu giúp tôi. Với lại, nếu chị muốn nghe lời hay, dù không làm mấy chuyện này, tôi cũng sẽ nói cho chị nghe mà." 

Cơ Cảnh Liên như bị nghẹn, nửa ngày mới khô khốc đáp: "Tôi trông giống người thích nghe lời khen lắm sao?" 

Không hẳn là thích, mà là không quen, nên phản ứng của cô đặc biệt đáng yêu. Trong mắt nàng, vẻ uy nghiêm của cô đã chẳng còn chút nào. 

"Ha ha, Erica, chị thật đáng yêu." 

Trước đây nàng chỉ dám nghĩ vậy, giờ đã tự nhiên nói ra. Mặt cô đen lại, âm trầm nhìn nàng không nói gì. 

"Khụ khụ, tôi đi sắp xếp lại mảnh vỡ đây, cái này chắc dán xong rồi." 

Nàng vẫn hơi ngại khi thấy cô nghiêm mặt, ngoan ngoãn về chỗ của mình. 

Hai người hợp tác, tiến độ chẳng nhanh hơn bao nhiêu so với nàng làm một mình, nhưng có thể trò chuyện, không buồn tẻ như làm một người. Cô không cho nàng ngồi lâu, cứ một lúc lại bắt nàng đứng dậy đi lại. 

Việc phải làm không phức tạp, có nàng kiểm soát, cả hai tiến triển rất suôn sẻ. Đến giờ nghỉ, thành phẩm đã xong một nửa. 

"Ngày mai không được tự làm, đợi tôi về rồi xử lý." 

Cơ Cảnh Liên nghiêm giọng dặn dò, còn khóa kín thư phòng để ngăn nàng lén lút "tăng ca".

"Dù qua ba tháng thai nhi ổn hơn, nhưng cơ thể cô bắt đầu nặng nề, sẽ dễ mệt hơn, cô phải tự chú ý." 

"Tôi biết rồi, nhất định đợi chị về cùng làm!" 

Nàng giờ rất hiểu cách đối phó cô – không cần nóng vội, lúc nên nghe thì nghe, lúc có ý kiến thì bình tĩnh nói rõ. Erica nhìn mạnh mẽ, nhưng thật ra rất biết điều. Nếu thêm chút nũng nịu hay khen ngợi, đa phần cô sẽ bị thuyết phục. 

Cô không phải không nhận ra nàng ngày càng khéo léo với mình, trong lòng ít nhiều thấy phức tạp. 

"Biết thì tốt, không còn sớm, cô đi ngủ đi." 

---

Nàng đã nhận bằng tốt nghiệp. Cơ Cảnh Liên trước đó đã liên hệ với trường, Lý Hoan Hoan thay nàng nhận hộ. Nhờ hiệu trưởng quý tài, nàng hiện là thực tập sinh không biên chế dưới trướng ông, một năm sau có thể trực tiếp thành nghiên cứu sinh. 

Vì vậy, giờ đây nàng ở nhà không chỉ dưỡng thai mà còn bắt đầu thực hiện một số đề tài của thầy hướng dẫn.

Trịnh Huyên Huyên muốn suy nghĩ một mình vài ngày, nên hai ngày nay nàng không đến thăm, đợi làm xong bình hoa mới quay lại bệnh viện. 

"GiảnThấm, thật ra em không cần thường xuyên đến thăm chị thế đâu," Trịnh Huyên Huyên bình tĩnh lại sau hai ngày, hơi ngượng vì lần trước mất kiểm soát. "Em đang mang thai, lại còn làm đề tài, cứ chạy qua bệnh viện thế này, cơ thể sẽ không chịu nổi." 

"Không sao đâu chị, em ở nhà suốt, chỉ đến chỗ chị mới được đi lại chút thôi." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!