Chương 46: (Vô Đề)

"Thích thì mua cái mới chẳng phải tốt hơn sao?" 

Gần đây thường xuyên ra ngoài, vận động cũng đủ, nên Cơ Cảnh Liên không yêu cầu Giản Thấm phải đi bộ sau bữa tối mỗi ngày. Nàng muốn sửa lại cái bình hoa vỡ, ăn tối xong liền vào phòng chứa đồ tìm hành lý trước đây mang đến. 

Cơ Cảnh Liên đương nhiên không để nàng – một thai phụ – tự làm mấy việc này, đành phải tự mình ra tay. 

"Mua mới thì dễ thật, nhưng học tỷ không cần một cái bình hoa mới." 

Dưới sự "chỉ huy" của nàng, cô tìm được một túi hành lý. Bên trong toàn là đồ dùng cũ của nàng. Cô lật qua loa, phát hiện không chỉ có tua vít, cờ lê, búa nhỏ – mấy thứ cứng cáp, mà còn có giấy ráp, giũa và vài thứ lộn xộn cô chẳng biết là gì. 

Cô thoáng nhớ ra, túi hành lý này lúc trước do chính nàng thu dọn. 

"Mấy thứ này là gì vậy?" 

"Đây là dụng cụ của tôi," nàng thò đầu vào, thuần thục lôi ra một thứ trông như tuýp kem đánh răng và một cây súng có hình dáng kỳ lạ. "Có rồi!"

Dù không biết thứ trong tay nàng là gì, cô vừa nhìn thấy hình dáng cây súng là cảm thấy nguy hiểm. Dù sao nó còn nối với dây điện, đồ dùng điện thì tự nhiên có rủi ro. 

"Khoan đã, cô định làm gì?" Cô không nói hai lời giật lấy hai món đồ trong tay nàng. "Cô đang mang thai, đừng đụng vào mấy thứ nguy hiểm này... Không, cô làm gì mà cần dùng đến chúng chứ?" 

Trong mắt cô, Giản Thấm là một cô gái yếu đuối, dịu dàng. Những công cụ này cô ít khi đụng tới, vậy mà nàng lại có cả một túi, thật sự khiến cô bất ngờ. 

"Chúng tôi học thiết kế đôi khi phải tự tay làm sản phẩm mà, đây là dụng cụ làm thủ công." 

"Cô không định dùng chúng để sửa bình hoa chứ?" 

Nàng gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy." 

Cô nhướng mày, giơ cây "súng" lên. 

"Cái này..." 

"Súng bắn keo nóng." 

"Tôi không quan tâm nó là súng gì, nhìn đã biết là nguy hiểm rồi. Không được, cô không được dùng cái này đâu. Nếu muốn bình hoa thì cứ mua cái mới... Mua mấy cái cũng được, đừng nghịch mấy thứ này, mảnh thủy tinh vỡ vốn đã rất nguy hiểm rồi."

Giờ nàng chẳng sợ cô chút nào, cười hì hì: "Cái này không nguy hiểm đâu, tôi vẫn dùng suốt. Chỉ cần làm nóng keo rồi bôi lên là xong." 

Cô chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, nghe vậy cũng hiểu thứ trong tay dùng để làm gì. 

"Súng bắn keo nóng? Cô còn bảo không nguy hiểm, cái này nóng lắm đấy! Hơn nữa có mùi nữa, không được, không được." 

"Không nhất định phải dùng đâu mà, tôi chủ yếu cần keo thủy tinh thôi." 

Cô chỉ vào món còn lại trong tay nàng. 

"Cái này cũng là hóa chất đúng không?" 

"Ừm..." 

"Tôi nói Giản Thấm, cô có hiểu không—" 

"Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi hoàn toàn hiểu mình là thai phụ mà!" Nàng cướp lời, vừa nói vừa sờ bụng đã hơi lộ ra. "Nên Erica đừng nhắc mãi nữa, tôi biết phải làm sao rồi." 

"Vậy sao cô còn đụng vào mấy thứ nguy hiểm này!" 

Cô định nhét súng bắn keo và keo thủy tinh lại vào túi, nhưng nàng khẽ thở dài. 

"Thực ra là vì học tỷ..." Nàng kể lại chuyện hôm nay cho cô nghe. "Nên tôi muốn sửa cái bình hoa, để học tỷ cũng có thêm sức sống. Đồ vỡ tuy không thể trở lại như cũ, nhưng nếu dùng tâm, nó vẫn có thể được đổi mới hoàn toàn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!