Chương 3: (Vô Đề)

Ba ngày đã trôi qua kể từ khi Giản Thấm thấy Cơ Cảnh Liên rời đi, và trong khoảng thời gian này nàng không hề bước chân ra khỏi phòng. Nàng sống trong mơ hồ, lúc ngủ lúc tỉnh, chỉ khi bụng đói cồn cào mới cảm nhận được mình còn tồn tại. Trong những lúc hỗn loạn nhất, nàng thậm chí đã thoáng nghĩ đến việc tự tử.

Trong sự bất lực ấy, Giản Thấm không phải không nghĩ đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ cha mẹ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện mình chưa kết hôn đã mang thai, nghĩ đến tư tưởng truyền thống của cha mẹ, nghĩ đến không khí ở trấn nhỏ quê nhà là nàng lại không thể lấy hết can đảm. Từ nhỏ đến lớn, nàng hầu như chưa bao giờ làm cha mẹ thất vọng, chỉ nghĩ đến ánh mắt thất vọng của họ thôi là tim nàng đã đau như cắt.

Nàng tự hỏi suốt ba ngày, cuối cùng đi đến kết luận giống như Cơ Cảnh Liên mà nàng đã lên án: nàng chỉ có thể bỏ đi đứa bé này.

"Cảnh Tích, xin lỗi anh..."

Giản Thấm nhìn vào bức ảnh chụp chung của mình và Cơ Cảnh Tích trên điện thoại, nước mắt lại lần nữa rơi xuống. Trong cơn hoảng loạn, nàng cuối cùng nhớ ra một chuyện mà mình không nên quên.

Nàng còn chưa biết mộ của Cảnh Tích ở đâu.

Giản Thấm bàng hoàng đứng dậy, nhưng vì đã quá lâu không ăn gì mà nàng cảm thấy choáng váng, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Nhưng lúc này nàng không còn thời gian để lo lắng cho sự khó chịu của cơ thể nữa, hoảng loạn nhào tới thùng rác bên cạnh tìm kiếm.

Vì sao nàng lại ngu ngốc đến vậy? Không, có lẽ dùng từ vô tình để hình dung còn thỏa đáng hơn. Thế mà suốt ba ngày qua nàng mới nhớ ra, mình nên đi thăm Cảnh Tích. Ít nhất là trước khi bỏ đi đứa bé, nàng cần phải xin lỗi anh.

Giản Thấm cuối cùng cũng tìm thấy tấm danh thiếp mà trước đó mình đã vứt đi. May mắn là nàng chỉ vò nát chứ không xé rách nó. Nhìn ba chữ Cơ Cảnh Liên trên tấm danh thiếp, Giản Thấm lại bất ngờ nhớ đến cuộc trò chuyện giữa hai người ngày hôm đó.

Rõ ràng là chị em, vậy vì sao người tốt bụng và rộng lượng như Cảnh Tích lại có một người chị lạnh lùng và vô tình như vậy?

Giản Thấm chỉ nghĩ đến việc gặp lại đối phương thôi là bụng nàng đã không nhịn được mà co rút đau đớn. Nhưng đây là con đường duy nhất nàng có thể nhìn thấy Cảnh Tích, nên dù phải chịu đựng thêm bao nhiêu dày vò cũng đáng.

Giản Thấm cầm điện thoại, hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay run rẩy lướt mở cuộc gọi. Rất nhanh, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói không hề có chút dao động cảm xúc nào của Cơ Cảnh Liên.

"Giản tiểu thư, rất vui khi cô đã nghĩ thông suốt mà gọi điện thoại cho tôi."

...

Cơ Cảnh Liên mở cửa xe cho Giản Thấm, ý bảo nàng lên xe, "Trạng thái của cô trông khá hơn nhiều so với trước."

Giản Thấm vì ra ngoài và vì muốn gặp Cơ Cảnh Tích đã cố ý trang điểm một chút, ép mình ăn chút gì đó, bởi vì nàng không muốn xuất hiện với vẻ chật vật. Chẳng qua, những lời của Cơ Cảnh Liên nghe có vẻ như đang chế giễu sự vô tình của nàng, khiến nàng rất hụt hẫng.

"Tôi chỉ muốn biết mộ của Cảnh Tích ở đâu thôi."

"Cho nên tôi đến để đưa cô đi gặp Cảnh Tích."

"Chỉ cần chị nói cho tôi vị trí, tôi có thể tự mình đến."

"Không có tôi đi cùng, cô không vào được nghĩa trang đó đâu," Cơ Cảnh Liên nhìn chằm chằm vào mặt Giản Thấm, vô hình chung dường như tự tạo áp lực cho nàng, "Hơn nữa, tôi cho rằng chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt, chẳng lẽ cô không nghĩ như vậy sao?"

Giản Thấm mím môi, cuối cùng vẫn nghe theo lời Cơ Cảnh Liên lên xe.

"Giản tiểu thư, chỉ cần cô nguyện ý, tôi có thể thu xếp mọi thứ cho cô. Bác sĩ phẫu thuật, môi trường an dưỡng sau phẫu thuật đều sẽ là tốt nhất, bồi thường cũng sẽ vô cùng hậu hĩnh..."

"Có thể đừng dùng lại cái giọng điệu đó để thuyết phục tôi không?" Giản Thấm chưa bao giờ là người mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với Cơ Cảnh Liên, nàng không thể không dùng thái độ cứng rắn để che giấu sự yếu đuối của mình, "Không cần giả vờ như vì tốt cho tôi. Việc tôi có bỏ đứa bé này hay không là chuyện của tôi, cho dù tôi thật sự quyết định không sinh nó ra, tôi cũng sẽ không nhận một xu nào của chị."

Cơ Cảnh Liên liếc nhìn Giản Thấm qua gương chiếu hậu, ánh mắt hơi dao động.

"Chính em trai tôi, cái thằng vô tích sự đó, đã gây ra tình cảnh khó xử hiện tại cho cô, cô có thể xem đây là sự bồi thường."

Điều mà Giản Thấm không thể chịu đựng nhất chính là thái độ của Cơ Cảnh Liên đối với Cơ Cảnh Tích, lạnh lùng và cao ngạo.

"Cảnh Tích không có gì phải xin lỗi tôi cả, anh ấy chỉ gặp phải tai nạn bất ngờ, chẳng lẽ cái chết là lỗi của anh ấy sao? Tôi sẽ không nhận cái gọi là bồi thường của chị, càng không để chị mượn cớ đó mà vũ nhục tình cảm của tôi và Cảnh Tích!" Giản Thấm mắt đỏ hoe, căm hận nhìn bóng dáng Cơ Cảnh Liên, từng chữ từng chữ nói ra những lời này.

Cơ Cảnh Liên im lặng một lát, đột nhiên đổi chủ đề.

"Tôi nghe nói cô đã từ chức."

Đó là một câu trần thuật chứ không phải câu hỏi. Nếu trước đó Giản Thấm còn nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp, thì bây giờ nàng đã có thể khẳng định Cơ Cảnh Liên biết chuyện nàng thực tập ở công ty con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!