Thật là đạo đức suy đồi, lòng người đổi thay.
Cơ Cảnh Liên nhìn cô gái đang cười rạng rỡ trước mặt, giọng trầm xuống: "Cô vui hay không chẳng liên quan gì đến tôi. Cơ Cảnh Tích không muốn liên lạc với cô nữa, vậy thì cô hãy từ bỏ ý định đi, đừng chọc tôi không vui. Nếu cậu ta từng nhắc đến tôi với cô, hẳn cô hiểu tôi không phải người để mặc người khác sắp đặt. Bên Giản Thấm, nếu cô dám hé nửa lời, tôi có rất nhiều cách khiến cô hối hận."
"Ôi, sợ quá đi!" Lưu Mi làm ra vẻ sợ hãi, nhưng mắt lại ánh lên ý cười trêu đùa.
Cơ Cảnh Liên thấy rõ cô ta đang diễn trò, sắc mặt khó coi: "Cô với Cơ Cảnh Tích chỉ là quan hệ chơi bời, tôi thấy rõ cô chẳng thật lòng thích nó. Đã vậy thì đừng phí thời gian vào Cảnh Tích nữa, càng đừng quấy nhiễu cuộc sống của Giản Thấm."
"Chị nói không sai, nhưng tôi không thích bị đơn phương bỏ rơi. Chỉ có tôi vứt người ta, chưa ai dám vứt tôi."
"Cơ Cảnh Tích không thể liên lạc với cô nữa, điểm này cô cứ từ bỏ hy vọng đi."
"Ồ, vậy tôi đành phải cho Giản Thấm xem vài bức ảnh trong điện thoại thôi."
Lưu Mi làm bộ định rời đi. Cơ Cảnh Liên lập tức nắm chặt cổ tay cô ta: "Rốt cuộc cô muốn gì?"
Đây là lần đầu Cơ Cảnh Liên gặp một cô gái như Lưu Mi—không chút che giấu mục đích thấp hèn. Vừa tức giận vừa bất lực.
Chuyện này tuyệt đối không thể để Giản Thấm biết.
Trong đầu Cơ Cảnh Liên hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của Giản Thấm cùng câu nói nàng thật lòng yêu Cơ Cảnh Tích. Đến nước này, cô không còn đường lui.
Lưu Mi không giãy giụa, quay lại cười tủm tỉm nhìn Cơ Cảnh Liên, rõ ràng không định đi thật.
"Tôi chưa nghĩ ra, hay là chị để lại cách liên lạc cho tôi đi? Để lỡ tôi nghĩ ra mà không liên lạc được, đành phải đi làm phiền Giản Thấm."
Trong mắt Cơ Cảnh Liên, Lưu Mi đơn giản là muốn tiền, chỉ là chưa biết giới hạn của cô ta. Cô quyết định tạm thời quan sát.
Vấn đề giải quyết được bằng tiền thì không phải vấn đề. Nhưng giờ chưa phải lúc lật bài, Cơ Cảnh Liên đưa cách liên lạc cho Lưu Mi, kèm theo lời cảnh cáo: "Nếu tôi biết cô lắm miệng với Giản Thấm, đừng trách tôi không khách khí."
Nói xong, cô buông tay Lưu Mi, lập tức đi về khu dạy học.
Lưu Mi nhìn bóng lưng Cơ Cảnh Liên, nụ cười càng rạng rỡ: "Cơ Cảnh Tích à Cơ Cảnh Tích, chị gái cậu trông ngon miệng hơn cậu nhiều."
---
Buổi bảo vệ luận văn của Giản Thấm diễn ra rất thuận lợi. Khi Cơ Cảnh Liên đến, đã đến phần hỏi đáp của giảng viên. Cô không vào phòng học, đứng ở cửa sau nghe hết buổi bảo vệ.
Khác hẳn với hình ảnh "ngu xuẩn" mà Cơ Cảnh Liên hay trào phúng, Giản Thấm cực kỳ xuất sắc trong lĩnh vực chuyên môn. Trên bục giảng, nàng tự tin, thần thái rạng ngời, trả lời lưu loát.
Giản Thấm từng đạt giải thưởng lớn với tác phẩm trước đó, được giảng viên đề cử dự thi. Nếu không có chuyện của Cơ Cảnh Tích, luận văn của nàng đã hoàn thành từ lâu.
Như Khúc Vọng Ngữ từng nói, Giản Thấm là một cô gái rất ưu tú. Nếu không mang thai ngoài ý muốn, nàng hẳn đã sớm tỏa sáng trong công ty.
Thật đáng tiếc.
Một cô gái đầy triển vọng như vậy lại phải lãng phí một năm quý giá vì mang thai, chưa kể chuyện này có thể ảnh hưởng tương lai nàng thế nào.
Nhìn Giản Thấm, Cơ Cảnh Liên bất giác nhớ đến Lưu Mi vừa gặp, chân mày khẽ nhíu lại.
Phụ nữ vốn đã chịu quá nhiều tổn thương từ khác phái, sao còn phải hại lẫn nhau?
Dĩ nhiên, kẻ khốn nhất vẫn là Cơ Cảnh Tích.
"Erica, chị đến từ bao giờ vậy?"
Giản Thấm bảo vệ xong, xuống bục thì phát hiện Cơ Cảnh Liên ở cửa sau. Vì buổi bảo vệ của bạn khác chưa kết thúc, nàng lén ra ngoài, kéo Cơ Cảnh Liên đi một đoạn mới dám nói.
Cơ Cảnh Liên cúi đầu nhìn tay Giản Thấm nắm tay mình, thấy nàng không định buông, khẽ nhướng mày: "Vừa mới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!