Khi Cơ Cảnh Liên đến bệnh viện, tâm trạng cô vẫn chưa thể bình tĩnh. Nhớ lại phản ứng của mình vừa nãy, cô cảm thấy một sự bực bội khó hiểu dâng lên. Nhưng giờ không phải lúc để phân tích nội tâm. Cô ép mình trấn tĩnh, vội vàng bước vào phòng bệnh.
Trên giường là một cô gái trẻ, gương mặt xinh xắn nhưng nhợt nhạt, vẫn còn những vết thương chưa lành hẳn. Cơ Cảnh Liên gõ cửa bước vào, nhưng cô gái chẳng phản ứng gì nhiều, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
"Trịnh tiểu thư, tôi nghe nói cô lại không chịu ăn tối?" Cơ Cảnh Liên ngồi xuống cạnh giường, gương mặt lạnh lùng, giọng nghiêm túc. "Tôi tưởng cô đã nghe rõ những gì tôi nói trước đây."
Trịnh Huyên Huyên như vừa nhận ra cô vào phòng, quay đầu liếc cô một cái. "Tôi còn tưởng cô sẽ không đến nữa."
"Cô không ăn cơm là muốn thử xem tôi có quay lại không à?"
Cơ Cảnh Liên lộ vẻ không vui. Trịnh Huyên Huyên khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm chọc.
"Giận sao?"
Cơ Cảnh Liên không nổi nóng, giọng vẫn điềm tĩnh, lạnh nhạt: "Cũng chẳng phải chuyện gì đáng để giận. Tôi đã đến rồi, vậy cô có thể ăn tối được chưa?"
"Nhưng tay tôi đau."
"Bác sĩ bảo tay cô đã hồi phục rồi."
Trịnh Huyên Huyên cười nhạt, trên mặt xen lẫn trào phúng, điên cuồng, thậm chí cả chút tuyệt vọng. "Ai biết được? Có khi liệt nửa người dưới cũng ảnh hưởng đến tay ấy chứ."
"Tôi đã thuê hộ công chuyên trách cho cô, họ có thể đút cô ăn."
"Ha, mấy người có tiền đúng là nghĩ gì cũng giải quyết bằng tiền được, phải không?"
Cơ Cảnh Liên thở dài, ánh mắt dừng lại trên bàn cạnh giường. Ở đó là một bữa tối thanh đạm nhưng đầy đủ, chỉ có điều chưa hề được động đến.
"Đồ ăn nguội rồi, tôi sẽ gọi người mang phần khác đến."
"cô đút tôi ăn à?"
"... Tôi đút cô."
---
"Hoan Hoan, thế này không tốt lắm đâu..." Giản Thấm lo lắng nói.
"Sao lại không tốt?" Lý Hoan Hoan kéo nàng lên lầu, kinh ngạc cảm thán.
"Thật không thể tin được, cậu đã ở đây hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa khám phá hết nơi mình sống. Tớ thật sự phục cậu đấy. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tò mò chút nào sao?"
"Nhưng chỗ này không tiện lắm, hơn nữa đây là nhà người khác."
"Thế nào, chị của Cơ Cảnh Tích không cho cậu đi lung tung à?"
"Không có thật mà."
"Vậy chẳng phải ổn sao? Chúng ta đâu có định nhìn trộm đồ riêng tư của cô ta, chỉ xem cấu trúc nhà và cách bài trí thôi."
Lý Hoan Hoan đang thực tập ở công ty bất động sản, Giản Thấm nghe vậy cũng không ngăn cản nữa. Dù sao Cơ Cảnh Liên trước đây cũng bảo nàng đi lại nhiều chút, chưa từng nói chỗ nào trong nhà không được đến.
"Chậc chậc chậc, chị của Cơ Cảnh Tích chắc chắn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhỉ?" Lý Hoan Hoan kéo Giản Thấm tham quan từ dưới lên ban công lộ thiên trên tầng cao nhất, cuối cùng đưa ra kết luận.
Giản Thấm hôm nay mới nhìn sơ qua toàn cảnh căn nhà, cảm thấy hiểu thêm về Cơ Cảnh Liên đôi chút.
"Tớ không cảm thấy chị ấy bị ám ảnh cưỡng chế đâu, chỉ là thích sạch sẽ và làm việc có trật tự thôi."
"Không bị ám ảnh cưỡng chế thì ai lại đánh số từng phòng trong nhà mình chứ? Đồ dùng nhà bếp được phân loại, dán nhãn rõ ràng. Còn mấy chậu cây trên sân phơi kia nữa, sắp xếp gọn gàng quá mức luôn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!