Chương 12: (Vô Đề)

"Đừng khóc, tôi có mắng cô đâu."

Nhưng ngoài dự đoán của Giản Thấm, không biết bao lâu sau, giọng của Cơ Cảnh Liên lại vang lên trong phòng. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cơ Cảnh Liên một tay cầm chiếc ly, tay kia cầm chiếc khăn lông.

"Lau khô mặt đi..." Cô dường như muốn tỏ ra dịu dàng, nhưng kết quả cho thấy cô rõ ràng không quen với việc này. Nụ cười gượng gạo của cô trông thế nào cũng mang theo ý châm biếm. May mà cô cũng tự nhận thức được điều đó, bỏ dở nửa chừng, hơi khó xử đưa khăn lông cho Giản Thấm, "Bất kể cô đang nghĩ gì, đó không phải là ý của tôi, đừng suy diễn quá nhiều."

Giản Thấm ngơ ngác nhìn chiếc khăn lông ướt cô đưa, nửa ngày không phản ứng kịp. Cơ Cảnh Liên thở dài, đặt chiếc ly lên tủ đầu giường, ngồi xổm xuống tự tay giúp nàng lau mặt.

"Cô cứ như thế này, lát nữa bác sĩ đến lại tưởng tôi ngược đãi cô."

Giản Thấm nghẹn ngào một tiếng, thầm nghĩ chẳng phải tinh thần nàng cũng đang bị ngược đãi sao? Ở chung với Cơ Cảnh Liên áp lực tinh thần thật sự quá lớn, còn nói là không mắng nàng, vừa rồi rõ ràng cô đã dạy dỗ nàng như dạy trẻ con.

"Tôi không cần chị bố thí...... Khụ khụ......" Giản Thấm giật lấy chiếc khăn lông ướt tự mình lau mặt. Cơ Cảnh Liên nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng ướt đẫm nước mắt, trông thật thảm hại, dường như đang suy nghĩ.

"Tôi không nghĩ đó là bố thí cho cô."

"Vậy chị xem những thứ này là cái gì?" Giản Thấm bụm mặt, giọng nghẹn ngào, "Nhất thời hứng khởi, tốn chút công sức chế giễu tôi sao?"

Cơ Cảnh Liên cau mày, cánh môi hé mở, dường như đang cân nhắc lời nói.

"Cô có thể coi đó là trách nhiệm. Cảnh Tích đã chết, cho nên chăm sóc cô sinh con là trách nhiệm của tôi."

Giản Thấm nức nở, ngắt quãng nói: "Buồn cười thật...... Chị nói tôi và Cảnh Tích không có trách nhiệm, cho nên...... chị phải đến chịu trách nhiệm sao? Rõ ràng trước đây...... chị còn muốn tôi bỏ đứa bé...... Cơ Cảnh Liên, ban đầu tôi chỉ nghĩ chị là người kiêu ngạo...... Không ngờ chị lại còn giả dối như vậy."

Nàng chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng gì nữa, lần đầu tiên gọi thẳng tên Cơ Cảnh Liên, chỉ muốn trút hết những bất mãn trong lòng đối với cô.

Cơ Cảnh Liên không phản bác gì, chỉ im lặng thở dài.

"Hiện tại không phải lúc nói những chuyện này, cô chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu sao?"

"Ôi......" Giản Thấm đương nhiên cảm thấy khó chịu. Mắt mũi nàng nhòe nhoẹt vì nước mắt, lại còn đau đầu, sốt và ngứa họng. Thực tế, nếu không muốn tiếp tục mất mặt trước Cơ Cảnh Liên, rất có thể giây tiếp theo nàng đã ngất xỉu.

Cơ Cảnh Liên nắm lấy cánh tay nàng, dùng một chút sức liền kéo nàng vào trong chăn. "Thay vì giận dỗi với tôi, chi bằng cô dưỡng bệnh cho tốt." Cơ Cảnh Liên nhặt chiếc nhiệt kế lên, mở bao bì, ý bảo nàng há miệng, "Đo nhiệt độ trước đi, đã khử trùng rồi, cẩn thận ngậm vào."

Giản Thấm trút giận xong một hồi, phát hiện Cơ Cảnh Liên không những không bỏ mặc mình, mà thái độ ngược lại còn ôn hòa hơn một chút. Nàng mắt đỏ hoe ướt lệ nhìn cô, chần chừ ngậm lấy nhiệt kế. Tóc nàng rối bời, vẻ mặt quật cường, ánh mắt đề phòng nhìn Cơ Cảnh Liên, như một con mèo nhỏ đang trong trạng thái phòng bị, trông vừa hung dữ lại vừa đáng thương, vừa đáng yêu.

Cơ Cảnh Liên đối diện Giản Thấm, đột nhiên vươn tay sửa lại mái tóc mai tán loạn của nàng.

"!!!!!!"

Giản Thấm đối mặt với hành động bất ngờ này, khó tin trợn to mắt. Cơ Cảnh Liên lại như không có chuyện gì xảy ra, từ đầu giường cầm một gói khăn giấy đưa cho nàng, giống như lần đầu hai người gặp mặt. "Tự cô lau mặt đi."

Giản Thấm phồng má, do dự một chút rồi vẫn nhận lấy khăn giấy. Đối diện với sự "dịu dàng" bất ngờ của Cơ Cảnh Liên, nàng thật sự có chút không biết phải ứng xử thế nào.

Cơ Cảnh Liên ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi tuy cho rằng cô ngốc thật, nhưng cũng không cảm thấy mình đang thương hại hay bố thí cho cô. Nếu điều đó khiến cô cảm thấy như vậy, tôi xin lỗi."

Bắt buộc phải nói, đây chỉ có thể xem như một chút bù đắp nhỏ bé không đáng kể.

Giản Thấm ngừng động tác lau nước mắt, cuối cùng nhận ra Cơ Cảnh Liên đang xin lỗi mình, dù là bằng giọng điệu lạnh lùng và cứng nhắc, hơn nữa còn không quên nhấn mạnh chuyện nàng ngốc. Nàng ngơ ngác nhìn Cơ Cảnh Liên, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Cơ Cảnh Liên dường như bị nàng nhìn đến không tự nhiên, ánh mắt hơi dao động, vươn tay đến gần miệng nàng.

"Xong rồi, tôi xem nhiệt độ." Giản Thấm theo bản năng há miệng, Cơ Cảnh Liên thuận lợi rút ra chiếc nhiệt kế đầy nước bọt của nàng.

"Khụ khụ......"

Đối mặt với cảnh này, Giản Thấm chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, che miệng nhẹ nhàng quay mặt đi.

Nàng vừa rồi đã lớn tiếng quát Cơ Cảnh Liên, như một người phụ nữ điên vô lý, không ngờ Cơ Cảnh Liên lại không chấp nhặt chuyện cũ mà xin lỗi nàng. Thực tế, Cơ Cảnh Liên cũng không làm gì quá đáng, lời nói của cô phần lớn đều là sự thật.

Đêm qua rõ ràng đã cảm thấy không ổn, nàng lại không để ý. Rõ ràng đã quyết tâm sinh đứa bé, nhưng nàng vẫn chưa tự giác như một người mẹ tương lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!