Biệt Vân Trà không nói, ngược lại sau lưng có tiếng của Thẩm Thiếu Hàn.
"Giáo sư Mạnh nói có thể thêm một người nữa" Thẩm Thiếu Hàn chậm rãi nói "Vân Trà cũng là một trong những người tham gia dịch bản sơ thảo."
Chân bị thương của Biệt Vân Trà đã tốt hơn rồi, cô ta nước mắt lưng tròng: "Xin lỗi Minh Trà, tôi biết cậu bởi vì chuyện lần trước mà vẫn trách tôi, lần này tôi đến đây thật sự không có ý xấu, chỉ là muốn học hỏi từ những giáo viên giỏi——"
Đỗ Minh Trà: "Ờ, biết rồi. Nhưng xin cậu đừng đụng vào tài liệu của tôi, cảm ơn."
Cô sắp xếp lại sách vở bỏ vào trong cặp, cầm cốc nước đi ra ngoài, toàn bộ quá trình đều không nhìn Thẩm Thiếu Hàn dù chỉ một cái.
Thẩm Thiếu Hàn nửa người dựa vào khung cửa, anh ta cụp mắt, nhìn bóng dáng đi xa của Đỗ Minh Trà.
So với lúc trước đã khỏe mạnh hơn chút, không có gầy đét như que củi nữa.
Biệt Vân Trà không biết làm gì nên đứng nguyên tại chỗ.
Cô tay cắn môi, nhỏ giọng nói: "Có phải Minh Trà ghét em không?"
"Em đừng đi chọc tức cô ấy là được" Thẩm Thiếu Hàn cúi đầu, bỗng nhiên cười một cái "Tính cánh của cô ấy chính là như vậy, không cần quan tâm."
Biệt Vân Trà đi đến trước mặt của Thẩm Thiếu Hàn, đầu hơi hơi tựa lên vai anh ta. Thấy anh ta không từ chối, gan to hơn chút, mới vươn tay ôm cánh tay anh ta: "Thật sự cảm ơn anh, đồng ý giúp em nói chuyện với giáo sư Mạnh, để cô ấy cho em cùng……Em sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh, nhất định sẽ nghiêm túc học tập."
Giáo sư Mạnh này vốn dĩ chỉ dự định nhận 1 sinh viên, rốt cuộc thì nhiều hơn một người thì chính là nhiều hơn một phần chi tiêu.
Thẩm Thiếu Hàn đích thân đi nói chuyện với giáo sư Mạnh mới khiến cho đối phương gật đầu đồng ý.
Lẽ dĩ nhiên, số tiền vốn dĩ nên trả cho Đỗ Minh Trà đó, bây giờ phải chia ra làm hai phần, một phần đó là trả cho Biệt Vân Trà.
Tiền không phải là vấn đề gì, Biệt Vân Trà bây giờ có Thẩm Thiếu Hàn tiếp tế, chút tiền này bây giờ đối với cô ta mà nói đến mua một bộ quần áo cũng không đủ.
Cô ta nhìn trúng cũng là lý lịch khi tham gia dự án này, sau này viết lên CV cũng làm sáng sủa CV.
Thẩm Thiếu Hàn xoa xoa trán Biệt Vân Trà: "Sau này an phận một chút."
Quyển sổ anh ta nhặt được hôm đó, nửa mặt trước ghi kiến thức trên lớp bình thường, nửa mặt sau toàn là dịch lại mấy thứ bản thân làm. Phạm vi không chỉ là mấy tác phẩm văn học, còn có vài thuật ngữ liên quan đến chuyên ngành máy móc, cơ giới.
Biệt Vân Trà ở chỗ anh ta nhìn thấy quyển sổ đó, giống như trút được gánh nặng, vui vẻ hỏi anh ta nhặt được ở chỗ nào.
Đài phát thanh, lại là chỗ của cô ta, nét bút cũng y hệt.
Đích xác là của Biệt Vân Trà.
Hóa ra cô bề ngoài tỏ vẻ yếu ớt, lại âm thầm tự mình ra sức cố gắng học tập như vậy.
Thẩm Thiếu Hàn rất tán thưởng người nỗ lực phấn đấu, anh ta cảm thấy Biệt Vân Trà không giống như người bạn gái mà mình tưởng tượng. Nhưng suy cho cùng thì cũng đã từng yêu đương, lại từng lợi dụng cô quá đáng, chỉ có thể lấy cơ hội lần này làm bồi thường cho cô.
Mắt của Biệt Vân Trà lóe lóe, ừ một tiếng, chuyển chủ đề: "Trưa nay đi đâu ăn cơm vậy? Em không muốn đi căng tin rất đông người….."
-
"Hắt xì——!"
Cảm cúm đánh úp, Đỗ Minh Trà rất không may thành nạn nhân đầu tiên nhiễm virus.
Cuối tuần này có một kỳ thi nhỏ, thư viện đầy chỗ, bạn cùng phòng đều ở trong phòng bận rộn soát đề, nhưng đều duy trì yên tĩnh, chỉ còn tiếng bấm chuột và gõ phím.
Đỗ Minh Trà nằm ở trên giường, quấn chăn, trong lòng ôm ba máy sưởi ấm mini của bạn cùng phòng nhét vào.
Vừa mới uống thuốc hạ sốt, hiện tại đầu cô còn có chút choáng váng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!