Chương 44: (Vô Đề)

Cây đa có quá nhiều cành nhánh, cần phải cắt bỏ chúng trước rồi mới cưa thân chính.

Tống Nam Tinh trèo thẳng lên cây, đứng giữa tán cây rồi kéo cưa máy lên, bắt đầu cưa những cành vươn dài ra xung quanh.

Chiếc cưa máy thế hệ mới rất dễ sử dụng, cũng đủ sắc bén. Chỉ trong chốc lát, Tống Nam Tinh đã cưa sạch những cành vươn rộng như chiếc ô khổng lồ. Cành lá rơi vương vãi khắp mặt đất, chất lỏng màu đỏ sẫm từ vỏ cây rỉ xuống, chảy dài xuống thân.

Cậu nhảy xuống khỏi cây, điều chỉnh lại vị trí cưa máy, chuẩn bị cưa thân chính.

Tiếng động cơ gầm rú vang lên, lưỡi cưa sắc bén c*m v** thân cây to lớn.

Chất lỏng đỏ sẫm chảy ra nhiều hơn, theo từng rung động của cưa máy mà bắn tung tóe, vấy lên người Tống Nam Tinh.

Cậu đưa tay quệt vệt chất lỏng trên mặt nạ, thầm nghĩ may mà mình đã mặc đồ bảo hộ.

Lúc này, ven đường dần có người tụ tập lại, dường như bị âm thanh cưa cây thu hút nên đến xem náo nhiệt.

Lý Hạo cùng hai nhân viên nhanh chóng giăng dây cảnh báo, lớn tiếng xua đuổi đám đông: "Ở đây có vật ô nhiễm, rất nguy hiểm! Mọi người không được tụ tập, cẩn thận nhiễm ô nhiễm tinh thần..."

Ba người nhanh chóng kéo dây cảnh báo màu vàng, nhưng vừa quay đầu đã thấy có người luồn qua rào chắn, tiếp tục tiến về phía cây đa.

"Không đúng!" Mắt Lý Hạo nheo mắt, ngay lập tức phát hiện một mảng da phía sau gáy của người kia đã hóa gỗ. Hắn ta quét mắt nhìn mười mấy người vừa tụ tập, phát hiện trên làn da lộ ra của họ đều có mảng vỏ cây nhỏ, hơn nữa biểu cảm cực kỳ đờ đẫn.

Đây đâu phải đến xem náo nhiệt, rõ ràng là cây đa biết mình sắp bị chặt nên tìm cách tự cứu!

"Bọn họ đều đã bị nhiễm! Chặn họ lại!"

Lý Hạo lao đến kéo mạnh người vừa vượt qua dây cảnh báo, nhưng còn chưa kịp trói người thì những người khác đã xô đổ rào chắn, từng người từng người bước đi cứng nhắc, chậm rãi tiến về phía cây đa.

Hai nhân viên còn lại mỗi người chặn một người, không ngăn được đám còn lại.

"Tống Nam Tinh, cẩn thận!" Lý Hạo dồn hết sức khống chế người đang giãy giụa, hét lớn về phía Tống Nam Tinh.

Tống Nam Tinh quay đầu liền thấy hơn chục người cả nam lẫn nữ đang tiến về phía mình. Động tác của họ cứng ngắc, biểu cảm vô hồn, thoạt nhìn không có vẻ gì là hung hãn. Nhưng ngay khi họ bước vào khu vực từng bị tán cây che phủ, tình trạng hóa gỗ trên da bắt đầu lan nhanh.

Ban đầu chỉ có ở cổ, càng đến gần cây đa, vỏ cây màu xám nâu chợt bò lên má.

Tống Nam Tinh nhìn cây đa mới chỉ cưa được một nửa, nói với Lý Hạo: "Đánh ngất họ, không thể để họ tới gần! Cây đa muốn dùng thêm người làm dưỡng chất tự cứu!"

Lý Hạo lúc này mới nhận ra, đám người kia không phải đến để tấn công Tống Nam Tinh, mà là hiến mình cho cây đa.

Hắn ta xoay người, đè chặt người đàn ông đang giãy giụa dưới đất, nắm đầu đập mạnh xuống, khiến ông ta trợn trắng mắt, toàn thân mềm oặt.

Lý Hạo lẩm bẩm: "Xin lỗi anh em, tôi cũng chỉ muốn cứu anh thôi." Sau đó lập tức lao về phía người tiếp theo.

Nhưng vừa vất vả đè được một người xuống, hắn ta lại nghe hai đồng đội hét lớn: "Chuột! Ông ta lại dậy rồi!"

Lý Hạo quay ngoắt lại, thấy kẻ vừa bị đập đầu bất tỉnh đang cứng nhắc bò dậy từ dưới đất.

"Đệch!" Lý Hạo nghiến răng nhìn Tống Nam Tinh: "Đánh ngất cũng vô ích!"

Những người có ánh mắt vô hồn giờ chỉ còn cách Tống Nam Tinh ba bước.

Tống Nam Tinh nhìn cây đa đã bị cưa gần hai phần ba, đang do dự xem có nên dừng lại không thì phía sau bỗng vang lên tiếng phanh gấp chói tai.

"Tống Nam Tinh, mình tới giúp bạn nè!" Trình Giản Ninh nhảy khỏi xe, sợi cáp dữ liệu trên người lập tức duỗi dài, trói chặt từng người một.

Những kẻ bị trói liều mạng giãy giụa, không ngừng cố gắng hướng về phía cây đa. Sợi cáp dữ liệu của Trình Giản Ninh bị kéo căng đến mức run lên, hắn hít sâu một hơi, nói: "Khoẻ thật đấy."

Tống Nam Tinh quay lại nhìn hắn, lớn tiếng nói: "Kéo họ ra xa một chút, cây sắp đổ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!