Biến dị động, thực vật bị thu hút bởi mùi m.á. u tươi.
Một số đội dị năng chuyên săn thú biến dị cấp cao, vì muốn dụ được chúng mà chịu chi một phần tài nguyên để nuôi dưỡng những người bình thường không có khả năng sinh tồn, rồi dùng họ làm "mồi nhử".
Lâu dần, những người bị bắt dùng m.á. u để dẫn dụ đám quái thú ấy, sống sót được gọi là "huyết dương".
Sau khi "Ngày Vô Thường" buông xuống không bao lâu, trong nhân loại bắt đầu xuất hiện dị năng giả.
Họ có thể chất, khả năng thích nghi và miễn dịch vượt xa người thường.
Nhờ dị năng, họ thu thập tài nguyên, chiến đấu, bảo vệ đội ngũ đều mạnh mẽ hơn hẳn.
Rất nhanh, người ta phát hiện trẻ sinh sau t.h.ả. m họa có tỉ lệ thức tỉnh dị năng cao hơn.
Trong bốn, năm năm đầu sau Ngày Vô Thường, dù thiên tai nối tiếp, vẫn có không ít trẻ sơ sinh được sinh ra.
Nhưng khi những đứa trẻ ấy đến bảy tuổi mà vẫn chưa thức tỉnh, chúng bị xếp vào loại "người không thể tiến hóa".
Theo thời gian, tài nguyên càng khan hiếm, việc nuôi con càng trở nên xa xỉ.
Dần dần, đã có người lén vứt bỏ những đứa trẻ đó để giảm gánh nặng sinh tồn.
Cô gái này trông tầm mười bảy, mười tám tuổi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, trên người lại chằng chịt vết sẹo cũ mới chồng lên nhau.
Có lẽ cô chính là thế hệ mới, người không có dị năng, bị ép trở thành huyết dương để cầu sống.
Tưởng Hàn sững người một lát, nhìn vật nhỏ trong lòng bàn tay cô, toàn thân màu cam vàng, dài chưa đến mười lăm centimet, rộng chừng hai ngón tay.
Chẳng thể nhìn ra đó là gì, cũng chẳng giống tinh hạch, nhưng chắc chắn… không thể ăn.
Cậu lấy trong túi ra mười lăm blind box tệ, nói với Vệ Huyên:
"Cái này không phải đồ ăn. Nếu cô không cần, tôi trả lại cô mười lăm nguyên, đồ này tôi lấy.
Ngày mai cửa hàng blind box chắc sẽ nhập thêm lô đồ ăn mới, lúc đó cô quay lại đổi tiếp."
Ngay lúc ấy, mặt đất đột ngột rung chuyển, tiếng gào chói tai của sinh vật nào đó vang lên từ ngoài cửa.
Sắc mặt Vệ Huyên biến hẳn, cô quay người chạy thẳng ra ngoài.
Tưởng Hàn và nhóm người của cậu cũng vội đuổi theo chỉ thấy một cô gái khác, trạc tuổi Vệ Huyên, lảo đảo ngã xuống ngay cửa, cánh tay đầy m.á. u tươi…
Trên con đường đối diện, ngay trên cây cầu, một con chuột biến dị khổng lồ cao gần bằng nửa tòa nhà đang chậm rãi trườn về phía cửa hàng blind box, rõ ràng bị mùi m.á. u hấp dẫn đến.
Vệ Huyên cố gắng hết sức để đỡ Nhiếp Vũ đang hôn mê dậy, nhưng cô gần như kiệt sức, vừa lo vừa run, đỡ thế nào cũng không nổi.
Cả đội của Tưởng Hàn đứng c.h.ế. t trân tại chỗ.
"Vãi thật! Con chuột biến dị đó bị dụ tới cửa tiệm rồi!"
"Nhìn đôi mắt nó kìa, không giống cấp thấp đâu chắc là biến dị thú cấp cao mất!"
Sắc mặt Tưởng Hàn nghiêm lại:
"Hình thể to quá mức… con này có lẽ sắp tiến cấp rồi. Chuẩn bị chiến đấu!"
Đám đồng đội lập tức hoảng loạn lùi về sau:
"Anh Hàn, con này tụi em đ.á.n. h không nổi đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!