Chương 38: (Vô Đề)

Cổ họng Lý Nguyên căng chặt, nhìn chằm chằm thiếu nữ mũ sa bên lan can đối diện, nhìn đến xuất thần. Thẳng đến khi nha hoàn đi tới bên người nàng, nàng mới bừng tỉnh. Lý Nguyên nắm lan can, hỏi nha hoàn bên cạnh: "Ngươi biết đó là ai sao?"

Nha hoàn tự nhiên lắc đầu.

"đi hỏi biểu tiểu thư."

Nha hoàn kinh ngạc phát hiện, trong thanh âm cô nương nhà mình thế nhưng lại hàm chứa một tia nóng nảy.

Cẩm lý nhảy vọt, mặt hồ nổi lên kim quang.

Người đi ven đường nghỉ chân, nghị luận sôi nổi.

Mấy công tử ăn chơi trác táng ngồi trên ở thuyền nhỏ, lại liên tiếp kinh hô: "Thần kì! thật sự thần kì! Nhị công tử vị quý nhân này của ngươi rốt cuộc là có địa vị gì?"

Tiêu Quang Hòa cũng cả kinh, hắn nắm chặt ngón tay, thần sắc phức tạp nói: "…… Tóm lại là quý nhân." Nghĩ nghĩ, hắn nói thêm một câu: "Quý nhân khó lường."

Bên này Dương yêu Nhi duỗi dài tay, thật sự có con cá nhảy rất cao, thẳng tắp nhảy vào lòng bàn tay của nàng, nhưng thân cá trơn trượt, Dương yêu Nhi không thể bắt được.

Lưu ma ma vội nói: "cô nương đừng khổ sở, cá này lại không thể ăn, chỉ thích hợp dưỡng trong lu, trong ao làm cảnh quan, mang phúc khí vận thế tới cho nhà chủ nhân."

"Phúc khí? Phúc khí……" Dương yêu Nhi lăn qua lộn lại, đọc hai chữ này vài lần.

Nàng hỏi Lưu ma ma: "Có thể đem tới phúc khí sao?"

Thế gian này ngàn vạn cẩm lý, làm sao thực sự có phúc khí chứ? Hầu hết là mang ý nghĩa tượng trưng nhiều hơn ý nghĩa thực tế. Nhưng Lưu ma ma không đành lòng nói chân tướng cho cô nương biết, một lòng muốn che chở tâm tính trẻ con của nàng, liền gật đầu nói: "Có thể đem tới phúc khí."

"Sau đó?" Dương yêu Nhi hỏi.

"Sau đó…… Sau đó tất nhiên là mọi chuyện đều tốt đẹp rồi."

"Đều tốt đẹp?"

"Đều sẽ tốt đẹp."

Dương yêu Nhi từ chỗ Xuân Sa lấy một cái khăn, nàng lót trong lòng bàn tay, sau đó lại vươn tay đi vớt cá.

Đại khái mỹ nhân làm cái gì cũng là cảnh đẹp ý vui.

Cho dù là vớt cá.

Mọi người thấy nàng lại duỗi tay đi vớt cá, đều không khỏi hơi ngừng hô hấp lại, ngóng trông nàng thật sự vớt tới tay.

Ngay cả Tiêu Quang Hòa cũng không nhịn được nhìn thẳng tay nàng.

Lúc này, rốt cuộc lại có con cá nhảy lên cao, giống như muốn vượt Long Môn, đúng lúc liền cứ như vậy dừng ở trong tay của Dương yêu Nhi, có khăn lót ở phía dưới, ngược lại lại không rơi xuống.

Bờ biển đều bùng nổ từng trận âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Dương yêu Nhi thu hồi tay, Xuân Sa ngẩn ngơ, vội nói: "Thùng! Thùng! Mau lấy thùng gỗ tới!"

trên thuyền hoa vú già hầu hạ luống cuống tay chân dùng thùng lấy nước, sau đó Dương yêu Nhi buông lỏng tay, con cá lọt vào, sau đó lắc đuôi, tự nhiên bơi.

Nhìn cẩn thận, liền thấy màu đỏ trên người con cẩm lý này so với cá khác càng đậm hơn.

Lưu ma ma cười đến không khép miệng được: "thật là có linh tính."

Lý Hương Điệp cũng ở một bên khen ngợi không thôi, còn tự mình bưng nước để Dương yêu Nhi rửa tay.

Người trên thuyền đều vô thức lộ ra tươi cười, nói: "Ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy tay không bắt cá ha ha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!