Chương 3: (Vô Đề)

Dương yêu Nhi được an bài ở sau tẩm cung Tây phòng của Dưỡng An điện, Yến Hỉ Đường.

Lão ma ma phân phó hai cung nữ cùng một tiểu thái giám hầu hạ nàng. Hai cung nữ, một người là Xuân sa, một người kêu là Hạ Nguyệt. Tiểu thái giám không có tên, lão ma ma quản hắn kêu hắn là "Tiểu Toàn Tử".

"Các ngươi hầu hạ Dương cô nương, chớ để cho nàng chạy loạn." lão ma ma nghiêm mặt, nói.

nói là hầu hạ, nhưng nghe khẩu khí này, ngược lại giống như là giám thị quản giáo nàng.

Xuân Sa cùng ba người vội đáp ứng, đưa lão ma ma rời khỏi nơi này. Trong phòng rất nhanh tĩnh lặng trở lại.

Dương yêu Nhi ngồi ở kia cầm tượng gỗ khắc hình chân gà ngồi trên ghế trúc, không làm gì, cũng không lên tiếng, nhìn cùng đứa đầu đất cũng không có gì khác nhau.

Hạ Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, liền kéo kéo tay áo Xuân Sa, nói: "Bỏ đi, Chúng ta ra gian ngoài nói chuyện."

Xuân Sa có chút do dự: " cũng không thể không có người ở lại với cô nương này."

"không nhìn thấy nàng ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích sao?" Hạ Nguyệt dấu đi ánh mắt ba phần đố kị cùng hai phần châm chọc, nói: "Nàng sẽ không cần gọi người. Chúng ta cũng vừa lúc thừa dịp thoải mái chút không phải sao?"

Xuân Sa lùi bước, cuối cùng vẫn là lắc đầu cự tuyệt: "Cần phải lưu lại một nô tài, tóm lại, tóm lại chúng ta tới chỗ này, là để hầu hạ chủ tử…"

"Nàng được tính là chủ tử cái gì?"Chút tâm tư của Hạ Nguyệt không che lấp được, đầy bụng oán khí mà nói. hiện giờ hậu cung tuy rằng do Thái Hậu một tay quản, Hoàng Thượng đang bệnh, nhưng các cung nữ đối mặt với Tân đế tuổi trẻ anh tuấn, vẫn như trước hầu bên cạnh người khó tránh khỏi nảy sinh chút tâm tư.

Nếu vào trong cung vài vịi trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế tốt nương nương cũng được đi, hiện giờ hậu cung trống không, dẫn đầu là một cô nương đưa vào làm Hoàng Hậu, lại là kẻ ngốc sống ở thôn dã. Hạ Nguyệt tất nhiên bất bình, không can tâm tình nguyện đi hầu hạ Dương yêu Nhi.

Hạ Nguyệt phẫn uất trong lồng ngực, nhưng lúc này thật ra thoải mái.

Xuân Sa sợ tới mức vội vàng giơ tay che miệng nàng lại, còn lạnh giọng trách mắng: "Ngươi nói bậy gì đó? Vị này tương lai tất nhiên là làm chủ tử. hiện giờ chỉ là còn chưa cử hành đại điển thôi. Ngươi hồ ngôn loạn ngữ hại chính mình không quan trọng, đừng liên luỵ chúng ta."

Tiểu Toàn Tử nghe vậy liền chấp nhận gật gật đầu.

Hạ Nguyệt bị nàng giáo huấn một phen, sắc mặt trắng bệt, cũng không phải bị dọa, mà là tức giận.

Nàng đè xuống oán khí trong họng, gật đầu, nói: "Ta về sau không nói là được, bỏ đi… hôm nay ngươi ở chỗ này xem chừng cô nương." nói xong, Hạ Nguyệt liền vội vàng đi mất. Xuân Sa cũng không đuổi theo nàng, bản thân chỉ thở dài. Vị cô nương này mới tiến cung, cũng chưa thấy qua mặt Hoàng Thượng, liền bị tống cổ đến Tây phòng, nghĩ là không được coi trọng. Tần ma ma đều dám lạnh lùng trừng mắt, quái thanh quái khí. Các nàng tới nơi này hầu hạ Dương cô nương, tương lai có tiền đồ gì đáng nói?

Mặc kệ trong cung trong đầu nghĩ như thế nào, Dương yêu Nhi rốt cuộc là ở lại trong cung.

Trời sinh nàng đối với xung quanh mình người cùng vật cảm giác trì độn, cho nên rời Dân Trạch huyện, ngàn dặm xa xôi đi vào kinh thành, ở trong tường cao vây quanh hoàng cung, quanh thân lui tới đều là xa lạ, người hung ác…… Dương yêu Nhi cũng không thấy khổ sở.

Nàng mỗi ngày ăn đồ ăn đều là từ Ngự Thiện Phòng làm, so với ở Dân Trạch huyện lúc ăn cơm, quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất. Có đồ ăn no bụng, có xiêm y chống lạnh, lại có chăn mềm mại cùng giường, Dương yêu Nhi bất giác thỏa mãn, Duy nhất điểm không tốt.

Nàng mỗi ngày ngồi ghế dựa kia quá cứng ngắc.

Cấn đến khó chịu, Ngoài cửa sổ chim chóc bay qua, phát ra tiếng kêu thanh thúy. Dương yêu Nhi bị chim chóc câu dẫn hứng thú, cách một tầng song cửa, ngơ ngác nhìn chằm chằm bên ngoài. Lúc này Tiểu Toàn Tử đem theo hộp đồ ăn vượt qua ngạch cửa, cùng Hạ Nguyệt dọn đồ ăn mang lên bàn.

Xuân Sa quay đầu nhìn Dương yêu Nhi, tâm càng thêm âm trầm.

Vị Dương cô nương này bộ dáng sinh ra thật là xinh đẹp, bởi vì không thường đi lại, làn da tinh tế trắng nõn, thân thể kiều diễm. Ngồi ở chỗ đó, giống như một pho tượng đẹp chạm ngọc thành tiểu oa nhi. Nhưng tiểu oa nhi này không động đậy lại biết nói, ngày thường cho dù tốt thì có thể như thế nào?

Xuân Sa nhịn không được lên tiếng nói: "Tiểu Toàn Tử, ngươi cả ngày đi lại ở trong cung, có thể nghe được khi nào cử hành đại điển?"

Hạ Nguyệt cười nhạo nói: "hắn nào biết đâu những thứ này? Đại điển này còn có thể cử hành hay không, không biết được đâu."

Tiểu Toàn Tử cẩn thận thu lại hộp cơm, vội nói: "Ta thật đúng là có nghe nói…… hiện giờ dụng cụ chế tư đã chuẩn bị. Chẳng qua là đại hôn Hoàng Thượng, cùng người khác bất đồng, ít nhất cũng 2,3 tháng mới chuẩn bị tốt."

Xuân Sa nghe vậy, mặt lộ ra vẻ thất vọng: "Hai ba tháng a……"

Nghĩ đến hai ba tháng ở đây, Dương cô nương chắc không có cơ hộ nhìn thấy Hoàng Thượng.

Hạ Nguyệt ngược lại hoàn toàn không đem việc này để ở trong lòng, nàng nhìn hướng kia, trên bàn đầy đồ ăn, thèm nhỏ dãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!