Chương 78: Ngoại Truyện Trình Thiếu Khanh - Diệp Mộc Chân Bên Anh Thật Hạnh Phúc

Thời gian để Trình Thiếu Khanh đến vùng ngoại ô cứu người đủ để cho Lý Tâm giở trò quái ác với Diệp Mộc Chân.

Cô không ngừng gọi tên Trình Thiếu Khanh, khóc có, náo loạn có khiến cho Lý Tâm tức giận mà đánh cô nhiều lần.

Hắn không quan tâm đến việc cô chỉ là một cô nhóc mới mười bảy, hắn chỉ cần đại ca mình được thả ra.

Diệp Mộc Chân khóc rất nhiều, cơ thể yếu ớt co ro lại một phía.

Vì bị hắn đánh mắng nhiều cho nên cô đã không dám phản kháng, chỉ biết im lặng thầm mong Trình Thiếu Khanh sẽ đến cứu mình.

Đợi thêm được một lúc, tiếng còi xe bên ngoài vang lên, Lý Tâm cũng vui vẻ nhếch miệng đứng dậy.

Trình Thiếu Khanh đi tới, nhìn vào trong căn nhà đã cũ nát, siết chặt tay như muốn che đi sự lo lắng.

"Mộc Chân đâu?"

"Nó trong kia, lành lặn."

Trình Thiếu Khanh bước chân muốn xem thật kỹ, thế nhưng Lý Tâm liền chặn đường.

"Đại ca tao được thả, con bé ấy mới an toàn."

Hắn không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên, gọi cho Phong Khang.

"Thế nào? Mày vẫn muốn bắt người nữa à?" Là giọng nói của lão ta, Lý Tâm đứng từ xa cũng nghe thấy rõ.

Trình Thiếu Khanh im lặng tiến lại gần, đưa điện thoại cho hắn ta cầm lấy.

Lý Tâm nhìn vào số điện thoại, xác nhận chính là đầu máy của Phong Khang liền có chút buông bỏ cảnh giác, vội hỏi.

"Đại ca, anh được thả rồi sao?"

"Mày làm khá lắm!"

Chưa cười được nửa miệng, bên trong truyền đến một tiếng hét lớn.

"Thằng đần, mày bị lừa…"

Điện thoại lập tức tắt máy, cùng với đó là đòn đánh nhanh như cắt của Trình Thiếu Khanh.

Lý Tâm lúc này mới biết mình bị lừa.

"Thằng khốn!" Cùng với đó, một đám người từ trong những bụi cỏ chạy ra, trên tay lăm lăm những thanh gỗ lớn.

Phía xe của Trình Thiếu Khanh cũng đi xuống không ít người.

Bọn họ đều có chuẩn bị.

Diệp Mộc Chân run lẩy bẩy nép vào trong góc, cô nghe được rõ ràng những tiếng va đập mạnh, tiếng đánh nhau truyền đến.

Đằng trước, tiếng những bước chân lạnh lẽo truyền tới đem theo mùi máu tanh nồng, cô càng run sợ không dám lên tiếng.

Khi người ấy đã đến gần thật gần, hắn liền ngồi xuống, đưa tay chạm vào bờ vai gầy gò của cô.

"A… đừng…"

Diệp Mộc Chân theo bản năng phản xạ lại, cô chủ ước mình có sức mạnh thật lớn để đẩy hắn ngã, rồi trốn thoát thật xa.

Thế nhưng, một giọng nói ấm áp truyền tới làm cho cô như thanh tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!