Chương 50: Xin Lỗi Em Không Muốn Ai Trong Hai Chúng Ta Phải Khó Xử

Vừa vào đến nhà, Hứa Ngụy đã hớn hở đem một bó hoa đến đưa cho cô, cũng may rằng nó vẫn còn tươi.

"Bất ngờ thật đấy, anh còn tặng hoa cho tôi cơ à?"

Hứa Ngụy lắc lắc đầu: "Đâu có, đây là quà sinh nhật của Trình thiếu, hôm qua anh ấy có tới nhưng cô với Lục thiếu đã đi rồi."

Không khí lúc này bỗng chốc trở nên ngượng ngùng và ngột ngạt.

Cô hắng giọng, cũng không biết nên nói cảm ơn hay im lặng.

Lục Sở Ngạo chẳng nói chẳng rằng, cướp lấy bó hoa lớn rực rỡ trong tay cô.

"Mắt thẩm mỹ tệ thật."

"Ơ này, anh làm gì vậy?"

"Xấu, đem vứt nó đi."

"Đâu có xấu, khá đẹp mà…"

Chu Linh Vân chỉ buột miệng khen hoa của Trình Thiếu Khanh một câu đã khiến cho sắc mặt của Lục Sở Ngạo trở nên căng thẳng, anh gằn giọng, hỏi lại.

"Đẹp không?"

Chu Linh Vân dè dặt, miễn cưỡng lắc đầu.

"Không…"

"Vậy vứt đi là được rồi."

Nói rồi, anh ném nó sang cho Hứa Ngụy, dùng ánh mắt ra lệnh cho anh ta phải ném thứ hoa đó đi.

Hứa Ngụy đột nhiên nhìn vào chiếc nhẫn trên tay của Chu Linh Vân liền hiểu ra, rốt cuộc trong nhà lại nhiều thêm một chủ.

Chu Linh Vân lúc này mới bật cười, kiễng gót chân lên ôm vào hai má đang tức giận của anh.

"Lục biến thái, anh ghen đấy à?"

"Ừ, anh ghen đấy.

Bây giờ thì anh đã có tư cách để ghen chưa?"

Lục Sở Ngạo nói với một chút hậm hực.

Chu Linh Vân liền nhớ lại cái lần mà anh vô duyên vô cớ ghen tuông với công nhân đào mỏ, không ngờ một câu nói ấy của cô đã khiến anh nhớ tới tận bây giờ.

Họ Lục này không chỉ biến thái, mặt dày vô sỉ, bây giờ còn thêm cả tính thù dai nữa.

Chu Linh Vân đang suy nghĩ, bây giờ quay đầu có còn kịp không nhỉ?

"Chỉ là một món quà nhỏ thôi, anh đừng cứ vỡ hũ giấm như thế chứ."

Lục Sở Ngạo ôm lấy eo của cô, gương mặt vô cùng nghiêm túc răn đe.

"Anh không cần biết.

Tên Trình Thiếu Khanh đó, sau này đừng có qua lại với hắn.

Hắn ta có ý đồ với em!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!