Chu Linh Vân bây giờ mới nhớ ra, ngoài bộ mặt ôn nhu trưng ra bên ngoài của Lục Sở Ngạo, bên trong anh chính là một con mãnh thú biến thái.
Cô đẩy anh ra khỏi cơ thể của mình, nhưng người đàn ông ấy lại như một nam hồ ly quyến rũ ôm chặt lấy cô, thở một hơi ấm nóng lên phía cổ trắng nõn.
"Em ngại cái gì? Sau này về chung một nhà sẽ quen ngay thôi…"
Đôi bàn tay hư hỏng của con sói hoang ấy lần xuống phía thắt eo mềm mỏng, lại khẽ đưa lên phần ấm nóng mềm mại nhất của Chu Linh Vân. Cô bất giác run người, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay đang ngự trị phía trong áo mình, nghiêm khắc răn đe.
"Còn dám làm càn, em sẽ giết cái tên biến thái nhà anh!"
Bộ dạng bất mãn này của Chu Linh Vân cũng khiến cho Lục Sở Ngạo phải bật cười, sao có thể đáng yêu đến thế! Bảo sao không khiến người ta cầm lòng được!
Bàn tay ấy rốt cuộc cũng yên phận mà rời khỏi cơ thể của Chu Linh Vân, như chưa được theo ý nguyện, Lục Sở Ngạo còn bóp lấy hai má đang phồng lên vì giận dữ, nhanh chóng đặt lên cánh môi đỏ mọng một nụ hôn ngọt ngào sau đó bật dậy chạy đi, như thể có ai sắp đuổi đánh đến nơi vậy.
"Họ Lục kia! Anh mau đứng lại!"
Căn biệt thự nhỏ chỉ có hai người nhưng lại huyên náo hơn bao giờ hết. Một bàn thức ăn không quá thịnh soạn nhưng do chính tay cả hai người họ làm, mùi hương tỏa lên đều là hương vị của tình yêu!
Đứng trước một không gian lãng mạn, nghe tiếng sóng vỗ rì rầm mà êm ái, Chu Linh Vân vô thức nở một nụ cười hạnh phúc. Thế rồi, từ phía sau cô vang lên một giọng hát trầm lắng.
"Happy birthday to you, happy birthday to you… happy birthday, happy birthday… Happy birthday… to… you…"
Lục Sở Ngạo cầm theo một chiếc bánh kem với nụ cười ngay ngắn trên môi, anh tiến đến lại gần người con gái đang ngây ngốc nhìn mình, đặt một nụ hôn trên trán như hóa giải phong ấn cho cô.
"Sinh nhật vui vẻ."
Chu Linh Vân xúc động đến mức muốn khóc, cô ôm lấy Lục Sở Ngạo thật chặt, không kìm lòng được mà thể hiện ra niềm vui sướng của mình. Đến chính cô cũng quên mất, hôm nay là sinh nhật của cô.
"Sở Ngạo, em hạnh phúc lắm…"
"Đợi một chút đã, anh có món quà cho em."
Lục Sở Ngạo quỳ một chân xuống nền cát trắng, lấy từ trong túi ra một hộp đựng nhẫn, đưa đến trước mặt cô cùng với ánh mắt chân thành.
"Linh Vân, em có đồng ý nhận lấy món quà này, đồng ý… gả cho anh?"
Cảnh tượng trước mặt diễn biến quá bất ngờ khiến cho Chu Linh Vân lại chỉ biết đứng hạnh phúc như bất động. Thế nhưng, cô ngay sau đó đã mỉm cười.
"Nể tình anh có tâm tặng cho em một món quà giá trị như vậy, em cũng sẽ có một món quà đáp lại anh."
Lục Sở Ngạo còn chưa hiểu gì, Chu Linh Vân đã đưa tay tới trước mặt của anh, thầm nói.
"Em đồng ý."
Một lời nói nhỏ nhẹ nhưng khi thốt ra lại khiến cho mặt sóng vỗ dồn dập, trăng trên trời cũng càng lúc một tỏ, nổi lênh đênh trên mặt biển đang phấn khích. Lục Sở Ngạo đón lấy bàn tay thanh mảnh ấy, đeo cho cô chiếc nhẫn duy nhất trong đời anh.
"Linh Vân, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh…"
…
Lục Sở Ngạo bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Thời gian này hạnh phúc biết bao nhiêu, không biết là ai lại làm phiền. Anh còn chưa tỉnh ngủ hẳn, chỉ mờ mờ thấy một chữ "Khiết".
"Có chuyện gì?"
"Lục tổng, sao giờ này anh còn chưa đến công ty?" Giọng nói của Giang Lộ Khiết vang lên, có vài phần gấp gáp.
Lục Sở Ngạo không nhớ mình còn có chuyện gấp gì ở công ty, nhưng anh khi này cũng có chút tỉnh ngủ, hỏi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!