Liễu Như Ý không trả lời, chỉ hướng ánh mắt của mình ra phía cửa.
Cánh cửa lớn bật mở, một chiếc xe lăn được đẩy từ bên ngoài vào.
Hai mẹ con họ theo bản năng quay người lại nhìn, đồng tử đồng thời dãn nở khi thấy người đến chính là Chu Linh Vân.
Phùng Khải đẩy cô vào trong, đằng sau còn có một đội vệ sĩ đứng gác ở bên ngoài, đội khác chính là cảnh sát đang tràn vào bên trong, vây kín cả phòng khách trước sự ngỡ ngàng của mẹ con họ.
"Đừng tỏ ra bất ngờ như vậy." Chu Linh Vân hờ hững nhìn hai người, biểu cảm không có chút hả hê nào.
"Chuyện này… chuyện này là sao? Sở Ngạo, anh… anh nói gì đi?"
Sắc mặt của Lục Sở Ngạo lạnh như tờ, trong mắt không chứa Chu Ninh Sương dù chỉ là một lời nói.
"Dì Liễu…" Thấy Liễu Như Ý thậm chí còn đưa mắt lườm mình, Chu Ninh Sương mới nhớ tới Lục Sở Viêm cũng ngồi ở đây.
"Sở Viêm, anh… anh mau giải thích đi, chuyện này là thế nào?"
"Anh…" Hắn bối rối, vốn dĩ hắn không được cả nhà cho biết bất cứ thông tin nào.
"Cho tới bây giờ cô vẫn muốn bám víu lấy sự bảo vệ anh ấy? Chu Ninh Sương, cô có tư cách gì mà nói đứa con ấy là của tôi?"
Chu Ninh Sương run người, khóe mắt đã bắt đầu tràn ra giọt nước mắt sợ hãi.
Mạc Cẩm Tú liếc nhìn mọi thứ xung quanh, tám phần cũng đoán ra được câu chuyện.
Họ bị lừa rồi!
"Khốn nạn! Các người… các người lừa chúng tôi!"
"Mẹ à…" Chu Linh Vân tiến tới gần trước mặt bọn họ, chống tay nói: "Đừng nói bị lừa.
Con cứ nghĩ mẹ với em cảnh giác lắm, ai ngờ… lại háo hức đến vậy."
"Chu Linh Vân, mày…"
Không để cho câu chuyện kéo dài thêm, mấy người cảnh sát đã mau chóng làm nhiệm vụ của mình, bắt giữ lấy hai mẹ con họ.
"Xin mời cùng chúng tôi về đồn."
"Các anh mau buông ra! Tại sao lại bắt tôi?"
"Chị Mạc, chí ít bây giờ tôi vẫn còn chút tôn trọng đối với chị.
Mọi việc đến nước này rồi, tôi tin hai người thừa biết nguyên nhân.
Đừng cố chấp nữa."
Chu Ninh Sương buông thõng hai tai, đôi chân mềm như bún vô lực ngã xuống đất.
Sau khi hai người bị bắt đi, Lục Sở Viêm đã vội vã chạy theo phía sau.
Liễu Như Ý không chút ngăn cản, hắn muốn tiếp tục ngu ngốc, bà liền chẳng quan tâm.
Chu Linh Vân thở dài một hơi, cô cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm, như trút bỏ được cả tấn sắt trên người.
Rốt cuộc cô cũng thay đổi được số mệnh của mình, rốt cuộc cô cũng đã rửa oan cho bản thân.
Liễu Như Ý phẩy tay, để người làm trong nhà và vệ sĩ lui hết ra ngoài, cho bọn họ một không gian riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!