Chương 41: Không Dám Đối Diện Với Sự Thật

Tiếng còi xe cảnh sát và cứu thương inh ỏi bên tai, thân thể của Lục Sở Ngạo cũng nhẹ nhõm hơn, như thể sắp được bay bổng lên vậy.

"Mời anh về văn phòng cảnh sát làm việc!"

"Mau đưa anh ta lên xe cứu thương, anh ta bị đánh đập dã man, phải nhanh chóng đến bệnh viện!"

Một vùng đường bê tông lạnh ngắt bê bết những vệt máu tanh nồng, người qua đường cũng hóng xong chuyện lớn đều đã tản đi sạch.

Phía trước, nối đuôi nhau là vài xe cảnh sát mà một chiếc xe cứu thương đang cấp tốc đưa Lục Sở Ngạo tới bệnh viện.

Tiếng nói của các y tá rõ ràng cứ văng vẳng ở bên tai nhưng Lục Sở Ngạo chỉ nghe được mỗi giọng nói của Chu Linh Vân.

Một cô gái xinh đẹp tựa thiên thần đứng giữa một cánh đồng hoa bát ngát, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, âu yếm gọi tên của anh.

"Sở Ngạo, ở bên anh, em thực sự cảm thấy hạnh phúc."

"Sở Ngạo, con của chúng ta là một bé gái, anh có thích không?"

"Sở Ngạo, nghe em giải thích đi, Sở Ngạo!"

"Sở Ngạo…"

"Linh Vân!"

Lục Sở Ngạo bất chợt bật người dậy như một chiếc lò xo, cơn đau ở khắp cơ thể nhói lên khiến anh phải lập tức ngã xuống.

"Hự… chậc… đau quá…"

"Nhanh như vậy đã tỉnh rồi à?"

Dương Mỹ An không biết từ bao giờ đã có mặt ở trong phòng bệnh của anh, và cũng chỉ có một mình cô ở đây.

Lục Sở Ngạo nhắm mắt lại trấn tĩnh vì cơn đau đột ngột vừa rồi, không biết tại sao bản thân anh có vẻ như đều đã nhớ ra được mọi chuyện.

"Linh Vân đâu? Cô ấy làm sao rồi?"

Dương Mỹ An rất tò mò, làm sao Lục Sở Ngạo chưa gì đã lo lắng cho cô như vậy? Trước đó còn khiến cô đau lên đau xuống, rồi lại khiến cho cô thành như người tự kỷ, vừa bị đánh liền tỉnh ra rồi đó à?

"Anh nhớ ra những gì rồi?"

"Tôi…" Lục Sở Ngạo cố suy nghĩ lại, anh nhớ ra rồi, không hoàn toàn nhưng cũng là chín phần.

Đại não bây giờ chỉ đều là Chu Linh Vân, duy nhất một Chu Linh Vân tồn tại.

Anh bị thương khắp cơ thể, còn không cử động được nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc liên tục gặng hỏi.

"Tôi đều nhớ ra cả rồi.

Tôi muốn gặp Linh Vân, cô ấy… cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?"

Dương Mỹ An khoanh tay, khóe miệng khẽ nhếch lên cười: "Anh vẫn còn mặt mũi hỏi đến Linh Vân?" Nét mặt lúc này của cô một chốc đã biến đổi thành gương mặt giận dữ, trách móc.

"Anh có biết kể từ khi anh mất trí nhớ, Linh Vân đã phải trải qua những gì không?"

"…" Anh làm sao mà biết được? Không phải chính anh là người đã mất trí đấy à?

Dương Mỹ An nghiêm túc ngồi xuống ghế, nếu như Lục Sở Ngạo đã nhớ lại, cô cũng không ngại mà kể toàn bộ ra.

"Sau lần anh bị tai nạn ấy, Chu Linh Vân đã thực sự mang thai đứa con của hai người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!