Chương 39: Nhổ Cỏ Không Tận Gốc Xuân Tới Cỏ Lại Mọc

Hai cánh tay của Phùng Khải như vô lực mà buông thõng xuống, câu nói như một sức nặng vô hình đè bẹp lên lưng của anh.

Chỉ là một cô cháu gái nhỏ, vậy mà anh cũng không bảo vệ nổi…

Hứa Ngụy cũng tự tát bản thân rất nhiều, hắn ta tự kiểm điểm như không thể dừng lại, cho đến lúc trên má in hằn vết tay vẫn không ngừng trách móc.

"Tại tôi! Là tại tôi ngốc, không bảo vệ được tiểu thư, để cô ấy ra ngoài… Đều là tại tôi…"

Phùng Khải mím chặt môi bật người dậy, anh ta túm lấy cổ áo của Hứa Ngụy mà giáng một đòn đánh thật mạnh vào mặt của hắn.

Hứa Ngụy đứng im chịu trận, hắn biết trận đòn này là đáng, thậm chí còn không đủ để bù đắp một góc nỗi đau của Chu Linh Vân.

"Phùng Khải, đừng đánh nữa…"

"Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Tại sao lại không chăm sóc tốt cho con bé? Tại sao? Tại sao?!"

"Được rồi, dừng lại đi…"

Trình Thiếu Khanh vội đứng ra can ngăn, nhưng Phùng Khải đang vô cùng bực tức.

Buông được hắn ta ra, anh cũng tự đánh bản thân mình, ngã xuống ghế mà ôm lấy mặt.

"Tại sao… tại sao tôi không bảo vệ được con bé… đúng mà một thằng vô dụng, tôi đúng là một tên vô tích sự!"

Bây giờ cả ba người ai cũng tự trách bản thân mình, ai cũng tự làm thương chính bản thân mình, vậy còn ai có thể dũng cảm đối mặt được với Chu Linh Vân? Bác sĩ lúc ấy cũng từ phòng khám đi ra ngoài, gọi.

"Ai là người thân của bệnh nhân bên trong?"

Phùng Khải đứng dậy, anh vội vàng lên tiếng.

"Là tôi."

"Tình trạng của bệnh nhân vẫn còn trong cơn nguy kịch.

Cần phải điều dưỡng thêm.

Cơ thể theo như tôi được biết thì cô ấy đã ngã từ độ cao khoảng mười mét xuống.

May rằng phía dưới là thảm cỏ nên không để lại thương tổn quá nghiêm trọng, còn đứa…"

"Vậy bây giờ chúng tôi thăm cô ấy được chưa?" Trình Thiếu Khanh vô cùng lo lắng cho Chu Linh Vân khi thấy cô đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh cho nên đã cắt ngang lời của bác sĩ.

Mọi người cũng chuyên tâm lắng nghe, chỉ vội vã muốn vào thăm cô.

"Bây giờ đã có thể vào thăm bệnh nhân rồi.

Nếu thấy có tình trạng gì bất thường hãy nhẫn vào chuông báo động, chúng tôi lập tức sẽ có mặt."

"Vâng!"

Phùng Khải nắm chặt lấy tay của Chu Linh Vân, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Mọi người hôm nay cũng đều đến đây đủ cả, chỉ có điều không gian lại yên ắng đến lạ thường.

Phòng phụ sản, nhưng lại chẳng lấy một tiếng khóc của trẻ nhỏ.

"Linh Vân tỉnh dậy… chúng ta biết nói thế nào?"

Đây chính là vấn đề mà bọn họ để tâm tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!