Chương 36: Nhân Lúc Cái Thai Còn Chưa Phát Triển Lớn Phải Lập Tức Tổ Chức Một Hôn Lễ!

"Linh Vân, anh mua cháo đến cho em này!"

Chu Linh Vân quay người lại nhìn, một câu nói có phần khá giống với Lục Sở Ngạo lúc trước, tiếc rằng lần này lại không phải anh ta.

Cô bỗng dưng có chút xúc động, nhưng sau đó cũng đã cố không nghĩ tới, chỉ mỉm cười.

"Sao anh đột nhiên đến đây?"

"Hứa Ngụy nói em đang cố tìm thêm bằng chứng nên anh muốn tới giúp."

Chu Linh Vân quay trở lại với công việc của mình, cô chỉ xem qua những tư liệu mà lúc trước mấy người Lục Sở Ngạo điều tra được để lại xem có lấy thêm được chút thông tin gì không thôi, chẳng nặng nhọc đến mức phải nhờ người giúp.

"Anh đâu cần phí tâm phí sức như vậy, mấy cái này em tự làm được rồi."

"Làm sao mà được, em còn đang mang thai, vẫn là không nên để em lo lắng nhiều."

Trình Thiếu Khanh ngồi xuống cùng cô tra tư liệu.

Dáng vẻ nghiêm túc này của anh lại khiến cho Chu Linh Vân một lần nữa nhớ đến Lục Sở Ngạo.

Trước kia, cô với anh cũng thường xuyên cùng nhau điều tra thế này.

Tệ thật.

Cô lại nhớ anh rồi.

"Sao vẫn chưa có thêm tiến triển gì?"

Chu Linh Vân nhìn vào đống tư liệu cũ kỹ mà mình đã xem qua mấy lần, cô bất giác nhớ lại cái lần mà mình gặp Chu Ninh Sương.

Cô ta không biết từ đâu mà có được chiếc USB lưu dữ liệu đoạn video của cô cùng với Lục Sở Ngạo trong đêm bị chuốc thuốc.

Chu Ninh Sương uy hiếp cô, nếu còn tiếp tục điều tra sẽ công bố đoạn video ấy lên, khi đó mọi chuyện đều sẽ trở nên tệ hại.

Vì chuyện này nên Chu Linh Vân đã ngừng mọi hoạt động của mình lại, chờ thời cơ sau đó mới dám tiếp tục.

Cô cất đống tài liệu ấy đi, chỉ lắc đầu.

"Không, thời gian này em đang khá nhạy cảm, có lẽ sẽ gác lại việc điều tra qua một phía."

…***…

"Lục Sở Ngạo, con có phát điên gì không? Con với Ninh Sương từ khi nào đã xảy ra rồi?"

Liễu Như Ý không biết nghe tin gì từ ai mà kéo theo cả Chu Ninh Sương đến gặp Lục Sở Ngạo, chất vấn anh mấy lời khó hiểu, bộ dạng còn có vẻ đang khá tức giận.

"Mẹ đang nói cái gì vậy? Con không hiểu."

"Nghe không hiểu? Thằng nghịch tử này, Chu Ninh Sương mang thai dòng máu của Lục gia, con lại nói không hiểu? Còn muốn giấu cái thân già này đến bao giờ?"

Chu Ninh Sương vẻ mặt tội lỗi cúi gằm xuống, tay còn ôm lấy chiếc bụng phẳng lì không một chút dấu hiệu của mình.

Lục Sở Ngạo nghe đến ngốc cả người, cái gì mà mang thai dòng máu của Lục gia? Cái gì mà giấu diếm?

"Mẹ nói rõ ràng ra đi."

Liễu Như Ý bất lực không muốn to tiếng, bà đẩy Chu Linh Vân ra trước mặt mình, để cho cô ta tự nói.

"Sở Ngạo, em… em có thai với anh rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!