Chu Linh Vân cùng Trình Thiếu Khanh rời khỏi nơi này, trong lòng cô mang theo một nỗi buồn nặng trĩu.
Dẫu biết manh mối lớn đã được tìm ra nhưng sao cô cứ cảm thấy còn chưa đủ.
Trình Thiếu Khanh đặt tay lên vai cô, mỉm cười an ủi.
"Tìm được đến đây rồi chứng tỏ em đã rất cố gắng.
Anh tin rằng em chắc chắn sẽ chứng minh được bản thân trong sạch sớm thôi."
Chu Linh Vân ngước lên nhìn anh, con người này cũng thật biết an ủi, lúc nào cũng khiến cho tâm trạng tồi tệ của cô tốt hơn.
Đi qua công viên nước, Trình Thiếu Khanh đột ngột dừng xe lại.
"Nơi này… lâu rồi không tới, chúng ta xuống đó một chút có được không?"
Chu Linh Vân cũng cần giải tỏa căng thẳng, cô liền vui vẻ cùng anh xuống xe.
Công viên nước này trước kia từng là địa điểm mà hai người hay lui tới, cũng chính là nơi mà tình bạn của bọn họ bắt đầu.
Đứng trước chiếc cầu trượt đã bị tróc sơn, Trình Thiếu Khanh dường như đã thấy được mình lúc nhỏ.
Anh cùng cô đã chơi đùa rất vui vẻ ở nơi này, chính là ngày nào cũng ra đây.
Thấm thoát thời gian cũng trôi qua được cả chục năm, họ xa cách cũng đã vài năm, nhưng những kỷ niệm nhớ lại vẫn chỉ như ngày hôm qua.
"Sao đột nhiên trầm ngâm vậy?" Chu Linh Vân vừa đi vừa nhìn lên hỏi.
Anh chỉ cười: "Nhớ lại thuở nhỏ chúng ta từng cùng nhau vui vẻ, có chút hoài niệm."
Chu Linh Vân hít một hơi thật sâu đầy ắp không khí trong lành, cô cũng gật gật.
"Em cũng muốn quay lại thời gian lúc nhỏ, thật yên bình làm sao."
Không giống như bây giờ, mọi thứ đều nặng nhọc, bức bối.
Ở phía khác, Lục Sở Ngạo và Chu Ninh Sương hôm nay cũng đến công viên chơi.
Cô ta đòi cùng anh đi dạo, chẳng biết thế nào mà anh lại vô thức đưa cô ta tới đây.
Mặc dù không thích mấy nơi dành cho trẻ con lắm nhưng Chu Ninh Sương vẫn vui vẻ nghe theo.
"Ở đây thì có thứ gì chơi vui nhỉ?"
"Em thích chơi gì?"
"Ừm… chắc là cứ đi dạo thôi vậy.
Em không có hứng thú với mấy trò chơi ở đây lắm."
Chu Ninh Sương mỉm cười, Lục Sở Ngạo trong đầu liền lóe lên một tia quen thuộc.
Anh vốn dĩ không định nói, nhưng khóe môi cứ như không điều khiển được mà hỏi.
"Em muốn ăn kẹo bông gòn không?"
"Kẹo bông? Lâu rồi cũng không ăn lại, vậy thì thử một chút cũng được."
"Em ở lại đây, anh đi một chút rồi quay về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!