Trình Thiếu Khanh biết cô nói gì, anh đặt bát cháo xuống dưới bàn, nụ cười ấm áp ấy như xoa dịu đi trái tim vỡ nát của Chu Linh Vân.
Anh vuốt nhẹ lên mái tóc óng mượt ấy, khẽ nghiêng đầu.
"Có gì mà nực cười? Vân Vân của chúng ta trước giờ mạnh mẽ lắm, không vì mấy chuyện nhỏ này mà buồn đâu, đúng chứ?"
Chu Linh Vân cuối cùng cũng dũng cảm ngước lên nhìn anh.
Trình Thiếu Khanh sau bao năm vẫn mãi như vậy, nụ cười ấm áp ở trên môi luôn khiến cho người ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Tuy rằng gáng nặng trong lòng chưa thể trút bỏ hết, Chu Linh Vân tạm thời coi như lấy lại được tinh thần.
Sau sự cố hôm nay, cô càng không dám ngược đãi bản thân mình, không dám để cho thai nhi vì mình mà bị ảnh hưởng.
"Cảm ơn anh."
Cô cố vẽ ra một nụ cười gượng gạo.
Từ khi Lục Sở Viêm sở xảy ra tai nạn, Chu Linh Vân đã không khi nào có thể cười được.
Bây giờ cố gắng mới thấy đến cười một cái thôi cũng thật khó khăn.
"Vậy bây giờ ăn uống được chưa? Có muốn nhịn nữa không?"
Chu Linh Vân gật đầu, Trình Thiếu Khanh đã chủ động muốn bón cháo cho cô.
Hiện tại cô vẫn chưa thể thoát khỏi hình bóng của Lục Sở Ngạo cho nên có chút kiêng dè, nhẹ nhàng từ chối.
"Để em tự làm."
Cô gượng người ngồi dậy thôi cũng khó khăn, Trình Thiếu Khanh phải đỡ cô tựa vào đầu giường bệnh.
Anh cẩn thận kéo chăn lên bụng, sau đó cầm bát cháo lên tay mình rồi cười nói.
"Không có sức ngồi dậy mà muốn tự mình ăn, em có phải thần tiên đâu."
Quả thật cơ thể cô lúc này cứ nặng trĩu cả lại, sức lực không có nhiều.
Chu Linh Vân chỉ đành nhận lấy sự nhiệt tình này của Trình Thiếu Khanh, cố gắng ăn để dưỡng sức và bù đắp cho thai nhi.
Phùng Khải đứng cùng Hứa Ngụy ở bên ngoài đã ngó vào đây một hồi rất lâu, thấy tình hình bên trong phát triển khá tốt đều mừng rỡ đến rơi cả nước mắt.
Cuối cùng sau bao nhiêu ngày như người mất hồn, Chu Linh Vân cũng đã cười được một cái.
Phía hành lang khi này truyền đến một tiếng bước chân gấp gáp.
Cả hai người quay ra nhìn liền thấy bóng dáng quen thuộc của hai người.
Dương Mỹ An vội vàng chạy tới định mở cửa liền bị Hứa Ngụy ngăn lại.
"Chờ chút đã, bây giờ chưa được vào."
"Sao vậy?"
Phùng Khải đá mắt vào trong, Dương Mỹ An khó hiểu nhìn qua khung cửa kính nhỏ, Phó Quân Sơn cũng tò mò nhìn theo.
Người đàn ông trong đó hình như không phải Lục Sở Ngạo, nhìn nét mặt này còn rất quen thuộc.
Dương Mỹ An suy nghĩ mãi một hồi, cô nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!