Chương 30: Cô Là Ai

Phó Quân Sơn nắm tay Dương Mỹ An, cả hai người vừa vào tới phòng đã thấy Chu Linh Vân ủ rũ nằm trên giường, nét mặt vô cùng buồn bã.

"Linh Vân, bọn tôi đến thăm cô đây."

Cô không buồn liếc nhìn một cái, ánh mắt vẫn chỉ dán về hướng cửa sổ.

Dương Mỹ An thở dài nhìn cô, cách bảo vệ này của Phùng Khải tuy có chút bạo lực và hơi gây khó chịu nhưng nó cũng là cách duy nhất để Chu Linh Vân không quậy.

Hiện tại cô đang có thai, hành động sẽ nông nổi mất kiểm soát cho nên chỉ có thể như vậy.

"Này, vui lên một chút đi.

Cậu đang có bảo bối, ngày nào cũng buồn bã sẽ ảnh hưởng đến nó đấy."

Chu Linh Vân rốt cuộc cũng có phản ứng, cô bước xuống giường, xoa xoa chiếc bụng nhỏ rồi từ từ đi đến phía cửa sổ đón gió.

"Cô xem đến ánh nắng và gió trời tôi muốn cũng phải chạy ra đây để hứng.

Không khí nơi này ngột ngạt, làm sao vui cho nổi."

"Bác sĩ nói trong thời gian này cần ở lại bệnh viện để xem xét tình hình, tuy rằng thai nhi khỏe mạnh nhưng sức khỏe của cô thì lại không.

Đợi khi nào cô thực sự ổn rồi xuất viện cũng không muộn mà."

Lời an ủi của Dương Mỹ An chẳng lọt qua tai Chu Linh Vân, cô như né tránh những câu nói ấy, để nó bay theo gió đi thật xa.

Cô thừa biết đây đều là lý do để giữ chân cô lại nơi này.

Đang mơ hồ nhìn ngắm mọi thứ bên ngoài, Chu Linh Vân chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới cổng bệnh viện.

Người đàn ông đang đi với một cô gái ấy hình như là Lục Sở Ngạo? Còn cô ta… một trăm phần nghìn chính là Chu Ninh Sương.

Chu Linh Vân hoảng hốt gọi hai người đến, chỉ xuống từ hướng cửa sổ.

"Đó là… là Sở Ngạo với Chu Ninh Sương.

Hai người họ… hai người họ…"

Hai môi lắp bắp không nói thành lời đủ để diễn tả sự bất ngờ khó tiếp nhận của Chu Linh Vân.

Hai người vậy mà lại nhìn nhau thở dài.

"Hai người… biết gì đó rồi đúng không?"

"Tôi…" Phó Quân Sơn gãi tai liếc sang Dương Mỹ An trưng cầu ý kiến, nhận lại được cái lắc đầu lén lút.

Chu Linh Vân vốn dĩ không tin vào những lời mà Chu Ninh Sương đã nói, cô vội sắp lại đồ đạc của mình, lập tức muốn xuất viện.

"Linh Vân, chờ đã, cô bình tĩnh lại, chúng ta chưa thể xuất viện."

"Tôi đã ở đây hơn một tuần rồi, bao nhiêu việc quan trọng đều bỏ lỡ.

Lần này tôi muốn làm rõ với Lục Sở Ngạo, đừng ai cản tôi."

"Nhưng Khùng Khải anh ấy…"

"Tôi có thai hay cậu ấy có thai? Sức khỏe của tôi tôi tự biết…"

Vừa nói, Chu Linh Vân vừa dọn dẹp hết đồ đạc trong phòng, động tác dứt khoát nhanh nhẹn chỉ một chút đã chuẩn bị xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!