Chương 3: (Vô Đề)

Cô là từ dưới đáy xã hội vất vả trưởng thành, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này đầu óc vẫn còn dùng được. Chân ngắn cũn khẳng định không chạy thoát con chó đang lồng lên, cô cúi xuống dùng hai tay cào mạnh lớp đất cát, ném tới mắt nó. Ăn đau, con chó không phân phương hướng cắn loạn. Nhìn từ xa giống như Gia Ngọc đã thoát lực, ngồi bệt xuống chờ chết. Nhưng cô là đang kiên nhẫn chờ thời cơ. Hai tay mập mạp run rẩy, nắm chặt lấy bó gỗ nhỏ của mình giấu sau lưng.

Minh Sơn cướp được tô cơm về, nhìn thấy cảnh này tim đập trễ một nhịp. Ở trên tầng Khải Phong cũng hào hứng rướn người xuống quan sát. Cục bông nhỏ bị loại sớm ông khá tiếc nuối đấy.

Kể thì dài nhưng tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc. Gia Ngọc đem bó gỗ nhét vào họng nó, nhưng tay vì không đủ lực chỉ làm nó rách miệng, vẫn khạc ra được. Có lẽ với con mồi thêm thận trọng, bốn chân con chó to lớn chồm lên khoá chặt chẽ cô trên nền đất, sau đó há rộng cái mồm đầy máu định cắn xuống cổ. Cô không la hét hoảng loạn, thay vào đó dồn sức lăn một vòng, con chó cắn lên lưng áo cô, răng có khảm vào thịt nhưng không sâu lắm.

Nó dễ dàng dùng miệng nhấc cô lên, day day rồi hất văng ra xa.

"Bịch!!!"

- Bé gái bị ném va đến gốc cây. Người cong lên đau đớn rồi im bặt không cử động. Không rõ còn sống hay đã chết.

Minh Sơn chạy lại ôm cô vào lòng. Mắt hắn đỏ ngầu. Khuôn mặt xinh xắn trầy xước rướm máu làm tim hắn quặn thắt, càng làm hắn sợ hãi là hai mắt cô nhắm nghiền. Ngón tay thử đặt lên mũi cô. Hít thở đứt quãng mỏng manh nhưng làm hắn mừng như điên. Em còn sống.

Hắn ôm cô quỳ xuống trước Khải Phong. Run giọng cầu xin.

"Cha, ngài gọi bác sĩ đến khám cho Ngọc có được không? Con xin ngài."

Còn sống à? Cục bông nhỏ thế nhưng kiên cường làm ông kinh ngạc. Khải Phong chậm rãi nhấm nháp hết ly rượu vang trên tay. Quản gia để ý thấy tối nay lão gia uống nhiều hơn bình thường, đây là biểu hiện tâm trạng ông rất tốt.

"Đang giờ dùng bữa, ăn xong rồi tính."

Tiếp tục chậm trễ, em gái hắn có thể vĩnh viễn ngủ say. Minh Sơn bóp miệng cô, lùa vào ít cơm. Thấy mặt hôn mê nhăn nhó thống khổ, hắn vẫn tìm cách bắt cô nuốt xuống. Còn mình vội vã sục đầu vào tô cơm ăn. Chia số cơm còn lại cho lũ trẻ, chờ tô cơm sạch bóng, hắn lại quỳ xuống.

"Thưa cha, chúng con ăn no rồi."

Khải Phong nhướng mày. Biết suy nghĩ, có giá trị vũ lực, nhưng đứa con này ôm trong mình điểm yếu quá lớn. Thôi, còn nhiều thời gian xem chúng từ từ phát huy.

"No rồi thì tắm rửa đi ngủ. Quản gia, gọi bác sĩ Trương tới khám cho bọn trẻ."

Hắn vội biết ơn dập đầu thật mạnh.

"Cảm ơn cha."

____

Khi cô tỉnh lại đã là tối hôm sau. Thấy bên giường lõm xuống, là anh trai luôn ngồi bên cạnh tức trực cô quá mỏi mệt mà ngủ quên. Hắn không biết mơ cái gì, mày luôn nhíu chặt lại. Hai tay cầm chặt lấy tay cô không buông. Cảm giác có người để bảo vệ và được bảo vệ thật tốt. Nhớ đến nhiệm vụ của mình, cô chần chờ. Hai người là anh em ruột hàng thật giá thật, hắn lại thương yêu em gái thuần khiết như vậy, kêu cô xuống tay thế nào.

"Ng.. Ngọc..?! Em tỉnh rồi. Có khát không? Có đói không? Nơi nào thấy khó chịu?"

"Anh hai. Anh hỏi một tràng em trả lời thật không kịp."

Gia Ngọc dở khóc dở cười. Thu hồi lại mừng rỡ bối rối, Sơn trưng ra bộ mặt lạnh tanh như cá chết.

"Lần sau không được mạo hiểm tính mạng mình, dù có vì anh đi chăng nữa. Hứa với anh."

Em gái luôn nghe lời hắn. Nhưng lần này cô nhất quyết không chịu nhượng bộ. Cô khe khẽ lắc đầu cười, để lộ núm đồng tiền xinh xắn.

"Em không thể hứa được. Từ khi mẹ mất luôn là anh hai chăm sóc em, bây giờ em lớn rồi, nếu giúp được hãy để em cùng anh gánh vác."

"Không được."

Trong lòng mềm nhũn nhưng Minh Sơn vẫn nghiêm mặt. Cánh tay hắn bị cô nắm lấy, đung đa đung đưa nhõng nhẽo.

"Anh hai à~"

"Không là không."

"Anh hai ơi~"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!