Chu Ninh Sương chu đáo mở sẵn cửa, quả thực là bà ta đã đến.
Thấy cô ta vẫn tận tâm chăm sóc cho con trai mình, Liễu Như Ý rất hài lòng.
Bà tủm tỉm cười, lại đem cháo đến đặt xuống bàn thăm hỏi con trai.
"Thế nào rồi, sức khỏe ổn chứ?"
"Ninh Sương chăm sóc con rất tốt, sức khỏe khá lên không ít rồi, mẹ đừng lo."
"Ai chà, có con bé ở đây, mẹ nào có lo lắng."
Bà liếc nhìn hai người, khóe miệng cứ bất giác cong lên.
Xem ra thời gian ngắn ở cạnh nhau như vậy hảo cảm với đối phương chắc chắn không ít, nếu tạo thêm không gian còn có thể sớm có tin vui.
Liễu Như Ý rất thích Chu Ninh Sương.
"Vậy mẹ không làm phiền hai đứa nữa nhé.
Sở Viêm thằng nhóc đó điều hành công ty chưa ổn, mẹ phải về dạy bảo nó."
"Chờ chút đã.
Hay cứ để con xuất viện đi, để anh ấy điều hành con có chút không yên tâm."
"Không sao không sao, có mẹ rồi mà.
Con bây giờ chưa đủ ngày để xuất viện, lỡ có mệnh hệ gì thì chẳng còn mạng mà lo cho công ty nữa đâu."
Nghe bà nói như vậy, Lục Sở Ngạo chỉ biết im lặng gật đầu.
Liễu Như Ý đi rồi, Chu Ninh Sương mới lại thể hiện tình cảm với anh.
Cô ta đem bát cháo nóng đến trước mặt Lục Sở Ngạo, đột nhiên lại nhớ ra gì đó.
"Em quên mất gọt hoa quả rồi.
Anh ở đây ăn hết bát cháo này, em chạy đi tìm dao gọt hoa quả."
Anh ừ một cách nhẹ nhàng, đón lấy bát cháo rồi tự mình ăn, nhìn theo bóng lưng của Chu Ninh Sương rời đi.
Ở phòng bệnh khác, Chu Linh Vân đã bị nhốt trong này mấy ngày liền, lúc nào cũng chỉ làm bạn với sách vở tạp chí.
Phùng Khải còn thuê cả vệ sĩ đứng canh cửa bên ngoài 24/24, căn bản cô không thể đi đâu.
Chu Linh Vân biết anh vì lo cho cho cô nên mới như vậy, nhưng cô cũng rất muốn xem tình hình của Lục Sở Ngạo thế nào.
Đã mấy ngày trôi qua, anh ấy chắc cũng đã tỉnh rồi.
Cô xoa đều bụng mình, thầm nghĩ nếu Lục Sở Ngạo nghe tin cô thực sự đã có thai, anh có còn vui không, có còn hận cô không? Cho dù thế nào đi chăng nữa, Chu Linh Vân vẫn nỡ anh một lời xin lỗi và một lời giải thích thỏa đáng.
Hiện tại...! cô vô cùng, vô cùng nhớ anh.
Chu Linh Vân quan sát thử qua cái lỗ nhỏ trên cửa, phát hiện hai vệ sĩ vẫn đang đứng canh chừng ở đó.
Cô không biết nên làm gì để được ra ngoài, nhưng cứ đánh liều một phen.
Nhìn thấy cô, bọn họ đã lập tức ngăn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!