Chương 28: Mất Trí Nhớ

Cuối cùng, Chu Ninh Sương thành công lấy được toàn bộ lòng tin của Liễu Như Ý.

Ngay khi mẹ mình và bà ta rời đi, Lục Sở Viêm đã không nhịn được mà ôm chặt lấy cô ta.

"Bảo bối giỏi thật đấy, thời gian này chúng ta đã có thể vui vẻ với nhau được rồi."

"Anh đừng phóng túng quá, cẩn thận có người nhìn thấy mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể hết."

"Nói cũng phải.

À phải rồi, trong thời gian này mọi việc ở công ty mẹ đã tin tưởng giao cho anh, nhưng với một người không chút kinh nghiệm như anh mà nói quả là cực hình.

Bây giờ anh sẽ tới công ty trước đã, Sở Ngạo em cứ trông chừng nó là được."

"Ừm, yên tâm đi đi."

Lục Sở Viêm lưu luyến hôn Chu Ninh Sương một cái sau đó mới rời đi.

Cô ta hất mái tóc dài thẳng của mình, chỉnh đốn lại quần áo rồi đi đến phòng bệnh của Lục Sở Ngạo.

Nhìn người đàn ông anh tuấn đang nằm trên giường, Chu Ninh Sương không khỏi cảm thán.

"Nếu Lục Sở Viêm thực sự tài giỏi như anh thì tôi cũng chẳng lo lắng gì rồi..."

Khi này, những ngón tay thon dài của Lục Sở Ngạo khẽ động, mày kiếm cũng nhíu lại cùng với một vài cử chỉ nhỏ.

Chu Ninh Sương vội đứng lên kiểm tra, ngay sau đó đôi mắt phượng tuấn mỹ dần hé mở.

Hình ảnh mà Lục Sở Ngạo nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt dịu dàng mỏng manh mang nét lo lắng phía trước.

Đại não đột nhiên nhói lên một cơn đau dữ dội, Lục Sở Ngạo lại chẳng còn nhớ tại sao mình ở đây, mọi thứ đều trống rỗng vô định.

"Sở Ngạo, anh ổn không?" Chu Ninh Sương tỏ ra quan tâm dò hỏi.

Lục Sở Ngạo đỡ lấy trán, lại phát hiện trên đầu được quấn một dải băng gạc dày.

Anh bị thương nặng lắm à?

"Cô...! cô là ai? Sao tôi lại ở trong bệnh viện?"

Chu Ninh Sương đứng sững người không biết giải thích thế nào.

Cô vốn dĩ định nói ra lý do thực sự nhưng khẩu miệng cứ khép chặt lại như thể ngăn cản không để cô trả lời.

Chu Ninh Sương chẳng nói gì, chỉ ấn vào chuông khẩn cấp gọi bác sĩ.

Lục Sở Ngạo bị mấy người dùng đèn chiếu vào mắt, kiểm tra thêm một số bộ phận khác sau đó nói nhỏ với Chu Ninh Sương.

"Lục thiếu thế này...! tám phần là mất trí nhớ rồi."

"Mất...! mất trí?"

Chu Ninh Sương hơi bất ngờ cho nên có nói to tiếng, đến Lục Sở Ngạo nghe được cũng còn nhíu mày.

Cho dù toàn thân đang đau và mệt nhưng anh vẫn gắng đáp lại hai người.

"Bổn thiếu gia không bị mất trí, chỉ là tạm thời quên mất tại sao mình lại bị thương thôi."

Bác sĩ lại lần nữa ngạc nhiên, Lục Sở Ngạo vẫn rõ mồn một câu chuyện của mình, nhưng vài chi tiết khác anh như không hề có ấn tượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!