Chương 7: (Vô Đề)

14.

Thẩm Dục Thần quỳ gối chịu tội ở bên ngoài điện, vừa nghe thấy Mạnh Tuyết Như phải chịu phạt thì vội vã xông vào nội điện.

Không hề có quy củ, đúng là ngu đố ai ngu lại, vừa hay lại đúng ý ta.

Hỗn xược!

Chu Huân dứt khoát giáng một bạt tai lên mặt Tam Hoàng tử.

"Nếu bổn cung còn không nghiêm trị, không biết ngươi còn bị kẻ gian mê hoặc đến mức nào."

"Vốn dĩ chuyện đổi trắng thay đen, lừa gạt Thánh thượng đã là tội nghịch, suýt chút nữa liên luỵ đến cả mạng của Như Phi, ban cho nàng ta một ly rượu độc cũng xem như đã cho nàng ta thể diện rồi."

Hoàng thượng chừa lại đường sống cho nhi tử, mặt khác phải đẩy Mạnh Tuyết Như lên đầu sóng ngọn gió thôi. Hoàng hậu thấy vậy thì mừng rỡ, thuận nước đẩy thuyền muốn lấy mạng của Mạnh Tuyết Như, bảo toàn mạng sống cho nhi tử của chính mình.

Nhưng Tam Hoàng tử không biết tốt xấu kia lại trực tiếp quỳ sụp xuống.

"Mẫu hậu, nhi thần đối với Tuyết Như là một tấm chân tình, nàng đơn thuần lương thiện, tuyệt đối không thể làm chuyện ác."

Nói rồi lại liếc nhìn ta, giọng điệu đã yếu đi ba phần:

"Chẳng qua nàng chỉ bị người ta hãm hại thôi, hiện tại dung mạo cũng đã bị huỷ, thật đáng thương biết bao. Mẫu hậu là chủ mẫu của Trung cung, nên làm chủ cho nữ nhân yếu đuối đáng thương như nàng mới phải."

Thẩm Xung nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Chu Huân bị chọc giận đến mức hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ. Ta chủ động giải vây giúp nàng.

"Tam Hoàng tử nếu còn không tin thì có thể tự mình tới Đại Lý Tự là có thể biết ngay thôi. Dù sao thì nữ nhân Mạnh gia có ch. ết cũng phải ch, ết trong minh bạch, chi bằng thẩm tra đến cùng đi."

Chu Huân luống cuống.

Bên trong Đại Lý Tự, ngoài m. áu me ra thì còn có thể có cái gì. Mạnh Tuyết Như bị đưa vào đó, chắc chắn sống không bằng ch. ết. Đúng vậy, cho dù là ch. ết, ta cũng không để ả được ch. ết tử tế.

Lăn giường đinh, đứng dưới giàn thiêu, cắt tai, đưa vào ổ rắn…

Bảy mươi hai hình phạt, xuyên suốt năm tầng ngầm. Cũng không biết Mạnh Tuyết Như có thể kiên trì được bao nhiêu.

Mạnh Cầm phải chịu bao nhiêu uất ức, ta sẽ đặt hết mọi khổ hình lên người nàng ta, nợ m. áu phải trả bằng m. áu.

Chu Huân không nỡ để nhi tử mà mình nuôi lớn từng ngày phải trông thấy cảnh tượng như vậy. Nàng vội vã ném xuống mặt nạ đoan trang chỉnh tề, đau khổ mà cầu xin.

Nhưng ta đã lùi một bước rồi, làm sao Thẩm Xung có thể bức ép ta thêm nữa.

"Lui xuống đi, còn để cho ta thấy bộ dạng không làm nên trò trống gì thì cứ việc cút đến đất phong hoang vu vắng vẻ."

"Có thời gian quỳ xuống cầu xin trẫm, chi bằng nàng về dạy dỗ lại nhi tử không nên thân kia của nàng cho tốt đi."

Chu Huân dù sao cũng là đích thê, đương nhiên sẽ nhận được sự kính trọng của Thẩm Xung, lần đầu tiên bị răn dạy nặng lời khiến cho nàng mất hết thể diện, làm sao có thể tự mình tìm xúi quẩy cho được.

Tam Hoàng tử vẫn bị Hoàng đế đưa đến Đại Lý Tự.

"Cũng coi như trẫm đã giúp nàng một phen, cảm thấy vừa lòng chưa?"

Thẩm Xung lạnh mặt trừng ta, đầu mày nhíu chặt lộ rõ vẻ không vui. Ta tiến lại gần, đẩy ngã hắn xuống án kỷ, giống hệt Vân Đường tuổi mười lăm không biết lớn nhỏ, ngồi trên người hắn.

"Tuy rằng không được hài lòng cho lắm, nhưng ngài đã bảo vệ ta, ta cũng muốn khiến cho ngài vừa lòng đẹp ý."

Ta nắm bắt từng mánh khoé nhỏ của Vân Đường, gãi đúng chỗ ngứa, nhưng chỉ giống tới năm phần, vẫn chưa đủ để tận hứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!