6.
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
Trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ mất hứng khi bị phá vỡ bầu không khí.
Mạnh Vân Đình lạnh mặt liếc mắt nhìn ta.
"Cũng biết trở về sao, còn tưởng rằng ngươi hiên ngang lắm, cuối cùng vẫn là lăn lộn không nổi đành ủ rũ lăn trở về à."
"Ngươi có biết bởi vì ngươi bỏ nhà đi mà Tuyết Như lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên hay không."
"Quả thực ngươi không hề biết xấu hổ mới dám bỏ trốn cùng người khác. Hầu phủ chỉ vì ngươi mà mất hết sạch thể diện rồi."
Mạnh Tuyết Như thấy ta trở về thì có hơi sửng sốt, cuối cùng lại nhanh chóng thu lại hận ý từ sâu trong đáy mắt.
Nàng ta cắn môi, ánh mắt mơ hồ dâng lên tầng sương mỏng, túm lấy ống tay áo của Mạnh Vân Đình, lại vô cùng tủi thân mà nói:
"A huynh, đừng nói như vậy."
"Muội đã không trách tỷ tỷ nữa rồi, tuy rằng tỷ ấy đuổi muội ra khỏi phủ, hại muội suýt chút nữa thì mất luôn cả mạng sống. Nhưng rốt cuộc muội cũng đã tận hưởng phú quý ở Hầu phủ suốt những năm vừa qua, muội cảm thấy như vậy đã đủ lắm rồi."
"Việc bỏ trốn cùng người khác cũng là bị xúi giục thôi, hiện giờ tỷ ấy cũng biết sai rồi."
Dứt lời lại nhìn về phía ta, bộc lộ vẻ chân tình hiếm có.
"Nếu tỷ tỷ đã trở lại, muội nghĩ muội cũng nên giao mọi thứ lại cho tỷ tỷ."
"Thế nhưng những ngày qua tỷ tỷ rời đi không một lời từ biệt khiến phụ mẫu lo lắng đến tan nát cả cõi lòng, tỷ chớ quên nhận lỗi với hai người."
Mạnh phu nhân lập tức cười lạnh mà cự tuyệt.
"Thế nhưng ta không nhận nổi."
"Lần trước ngươi vừa xin lỗi xong, quay người một cái đã đẩy con bé xuống nước."
"Nếu lần này ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, lỡ đâu bộ xương già cả này của ta cũng đi vào vết xe đổ ấy cũng không chừng."
"Còn nữa, ta chỉ có một nữ nhi, đó chính là Tuyết Như con. Đừng lấy người khác ra để so sánh."
Mạnh Tuyết Như chớp chớp mắt nhìn ta đầy vẻ khó xử.
"Tỷ tỷ, tỷ mau nhận lỗi đi."
Hầu gia thấy ta thờ ơ thì lạnh giọng quát:
"Còn không mau quỳ xuống!"
7.
Ta không hề d.a. o động, nhưng những nỗi đau cùng khổ sở trong lòng lại càng bện chặt lại. Ta nhìn thẳng vào bọn họ, lạnh lùng hỏi:
"Hôm nay không phải là sinh nhật ta sao? Các ngươi mang đến cho thiên kim giả nhiều đồ vật trân quý như vậy, vậy còn thiên kim thật là ta thì sao?"
"Ngươi cũng xứng so với Tuyết Như à."
Mạnh Vân Đình giận dữ.
"Thôn nữ quê mùa, không hiểu lễ nghĩa, năm lần bảy lượt làm mất hết thể diện của Hầu phủ. Nếu không nhờ có Tuyết Như bảo vệ ngươi thì ngươi đã chet cả trăm vạn lần rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!