26.
Sau khi Thần Phi rớt đài, Nhị Hoàng tử lập tức bị đưa tới đất phong, bị đoạt lại tất cả, muốn tạo dựng cơ nghiệp cũng khó lòng mà làm nổi.
Tam Hoàng tử mất đi chỗ dựa là Chu gia, Hoàng hậu bệnh nặng cũng không trợ giúp gì được cho hắn, hắn chỉ có thể cụp đuôi lại mà học cách làm người cho thật tốt.
Ta thân là Quý phi, lại trở thành người đắc ý nhất lục cung. Thừa dịp nghỉ ngơi, ta tới thăm Thần phi một chuyến. Nàng tóc tai rối bời ngồi ở phía trước hành lang, vừa nhìn thấy ta thì ánh mắt lộ vẻ hung ác. Ta nắm chặt cằm nàng.
"Ta sẽ không gi. ết ngươi, ngươi đừng sợ."
"Bởi vì, ta muốn để ngươi mỗi ngày đều nhớ thương nhi tử đang ở đất phong, từng giây từng phút đều nơm nớp lo sợ không biết khi nào thì hắn sẽ ch. ết ở trong tay ta."
Cũng giống như đệ đệ của ta, ch. ết không toàn thây.
Con người có điểm yếu thật đáng sợ, loại người độc ác tàn nhẫn như Thần phi lúc này lại quỳ dưới đất không ngừng dập đầu nhận lỗi.
"Ngươi cũng đừng nghĩ đến t. ự s. át, vừa ch. ết một cái ta sẽ lập tức đưa nhi tử của ngươi đến bên ngươi. Ngươi biết đó, ta nhất định sẽ không để nó ch. ết quá dễ dàng."
Nàng ta khóc lóc vật vã, điên cuồng cầu xin. Nhưng ta không quay đầu lại, mang theo nụ cười độc ác hài lòng rời đi. Hãy để nỗi lo lắng sợ hãi như lưỡi d.a. o ngày ngày cắt xé nàng, khiến nàng sống không bằng chết.
Có vẻ như ta đã thắng, nhưng thực ra vẫn chưa.
Khi dẫn Tứ hoàng tử đi thăm Thái hậu, bà ấy nắm chuỗi tràng hạt thở dài:
"Ai gia đã làm như những gì đã hứa hẹn, còn lời hứa của ngươi với ta khi nào sẽ thực hiện đây."
Ta có thể đi đến ngày hôm nay, từng bước thuận lợi, không thể thiếu sự giúp đỡ âm thầm của Thái hậu. Ngay cả linh hồn tan vỡ của Mạnh Cẩm, cũng là bà ấy cầu xin trụ trì chùa Hộ Quốc giúp ta hợp lại.
Ta không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, lập tức đưa một bức thư đến trước mặt Thái hậu:
"Lần cuối cùng này, xin Thái hậu giúp đỡ!"
Trên đường về cung, Tứ hoàng tử hỏi ta:
"Mẫu phi muốn nhi tử, trong cung có rất nhiều, tại sao lại chọn người vô dụng như con?"
Ánh mặt trời chói chang làm mắt ta cay xè, ta cố nén nghẹn ngào nói:
"Bởi vì ta có duyên với con."
Nhưng đứa bé không biết, vốn dĩ hài cốt của ta bị nhấn chìm ở hồ Vị Ương, là mẫu thân của thằng bé, người mà Thái hậu đã nhét vào vương phủ, cũng là thị thiếp luôn đối đầu với ta, đã lén lút tráo đổi hài cốt của ta mang ra bên ngoài.
Nàng chôn ta ở ngoài nghĩa địa hoang, bên cạnh trồng một cây đào làm dấu hiệu.
"Nếu hắn không màng tất cả để báo thù cho cô, ta sẽ dẫn hắn đến tìm cô."
"Có cây đào này làm chứng!"
Nhưng Thẩm Xung vì quyền lực, vì vị trí Thái tử vừa mới về tay, vì không muốn hậu viện gặp rắc rối nên đã ém nhẹm cái ch. ết của ta cùng nỗi oan khuất của cả Vân gia ta. Không có người tới tìm ta, ta đã sớm biết bản thân bị hắn vứt bỏ rồi.
"Quý phi, lại đây, trẫm đã vẽ cho nàng một bức tranh, nàng xem thử đi!"
Ánh mắt của Thẩm Xung ẩn chứa tình, đưa tay về phía ta, ta mỉm cười nắm lấy.
Người trong tranh mặt như hoa đào, như cười lại như không, mang theo vài phần kiêu ngạo lạnh đến thấu xương.
Là ta, nhưng cũng không phải ta.
"Trẫm chỉ có nàng, nàng nhất định phải ở bên trẫm đến khi bạc đầu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!