Chương 12: (Vô Đề)

23.

Sau lưng không có gia tộc chống lưng, ta chỉ có mỗi Thẩm Xung mà thôi, mà hắn cũng không đề phòng ta.

Nhi tử mà ta nhận được đương nhiên phải có thầy giỏi dạy dỗ, muốn nơi ở tốt bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Ngay cả thời điểm Thẩm Xung thường xuyên bầu bạn ở bên cạnh ta, cũng sẽ chơi cờ, vẽ tranh cùng với Thẩm Dục Nhiên, thỉnh thoảng còn cùng nhau trồng đủ các loại hoa cho ta.

Nhìn thấy ta càng được sủng ái, nhi tử của ta ngày càng bộc lộ rõ tài năng, Thần Phi đã lập tức đứng ngồi không yên. Nhị hoàng tử càng ngày càng gần gũi với các đại thần, thậm chí có ý định đuổi cùng gi. ết tận Tam hoàng tử. Lại đứng trong tối xúi giục quan lại, bức ép Thẩm Xung lập Thái tử.

Hoàng đế đang ở độ tuổi sung sức lại bị nhi tử ép phải lập Thái tử sớm, rõ ràng đã phạm phải điều kiêng kỵ của đấng quân vương.

Hắn cố tình cắn lấy những chuyện vặt vãnh không đáng để kiện cáo nhi tử của ta. 

Thần Phi trăm phương ngàn kế mưu tính vì nhi tử của mình, nhưng chỉ thiếu một bước cuối nữa đã buộc phải dừng lại.

Nhị hoàng tử kết bè kết phái, hãm hại huynh đệ, tâm địa độc ác, bị đày đến đất phong, không có lệnh không được phép hồi Kinh.

Tất cả bắt đầu từ việc ta xúi giục Thần Phi để Nhị hoàng tử lộ diện, đó là kết cục đã được định sẵn. 

Cây đổ bầy khỉ tan tác, những đại thần chỉ biết mưu cầu lợi ích, ngửi thấy mùi liền đến tìm ta nịnh bợ. Ta không thèm để ý đến bất kỳ ai.

Chỉ khi dùng trà cùng các phu nhân của đại thần, ta vô tình nhắc đến phủ Dũng Nghị Hầu ngày xưa.

"Có lẽ nữ nhi của bà ấy phúc phận mỏng manh nên duyên phận với Hầu phủ coi như chấm dứt rồi."

Dựa vào những gì ta đã làm ở Hầu phủ trước khi vào cung, rất nhanh đã có người đoán ra ý tứ sâu xa.

Công tử Mạnh gia không chịu nổi cảnh lưu đày nên đã nhảy xuống sông t. ự v. ẫn, xác c.h.ế. t cho cá ăn, chỉ tìm lại được một bộ xương người. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Mạnh lão gia không chịu nổi, một cú ngã đã khiến ông ấy nằm liệt giường không gượng dậy nổi.

Mạnh phu nhân giờ đây giống như một người hầu già, bận rộn ngày đêm mà vẫn không đổi được một bữa cơm no.

Người cô đơn, không thấy được tận cùng của biển khổ, thực sự bi thảm đến cùng cực. Bọn họ cũng nhớ ra mình còn có một nữ nhi, mang theo sự hối hận hỏi thăm từ miệng của những người khác.

Người khác cười lạnh đáp lại:

"Bệ hạ sủng Phi, đó là điều mà bà có thể hỏi sao."

"Hãy sớm từ bỏ tâm tư muốn bám víu để trèo cao kia đi."

Ta đang phơi thịt khô, thịt khô thơm ngon vô cùng, nhi tử hỏi ta:

"Mẫu phi có còn đau không?"

Ta sờ sờ ngực:

Không đau nữa.

Mạnh Cẩm nàng đã không còn đau nữa rồi.

Người đau lại là Vân Đường.

24.

Nhưng không ngờ lại có người lấy sự tàn nhẫn và bất hiếu của ta ra làm đề tài trò chuyện. Khi ta được phong làm Quý phi, đã bị các quan viên chỉ trích không xứng ngồi lên vị trí này. Thẩm Xung giận tím mặt.

Ta khuyên hắn:

"Làm Quý phi hay không, thiếp cũng không quan tâm."

"Có ngài và Nhiên Nhi ở bên cạnh thiếp là quá đủ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!