Chương 9: (Vô Đề)

18.

Tháng thứ hai ta vào cung, trong cung tổ chức yến tiệc mùa thu.

Ta bị Thẩm Xung kéo tay, ngồi bên người hắn.

Chu Huân vẫn cố gắng chống giữ ngạo khí, đã sớm hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Nhân dịp Thẩm Xung cùng các đại thần đối ẩm, ta lặng lẽ đổi rượu thành nước, sau đó khiêu khích, sờ lên bụng.

Ta hả, có thai rồi.

Chu Huân nắm chặt chén rượu, tay trắng nhợt.

Rượu xong ba tuần, ta chủ động đưa ra ý kiến muốn ra ngoài một chút.

Thẩm xung chỉ nói ta phải cẩn thận.

Ta vỗ đao trên người: "Có nó rồi, yên tâm đi!"

Đã lâu chưa mở Hàm Phúc Cung, ta mở cửa.

Trinh Tần ru rú trong nhà đã sớm đứng dưới ánh trăng chờ ta.

Khi vừa nhìn thấy ta, nàng vội chạy tới: "Bọn họ còn sống không? Đến tột cung ngươi muốn gì?"

Ta lạnh nhạt đẩy tay nàng ra: "Quý xuống!"

Sắc mặt nàng cứng đờ.

Thấy sắc mặt lạnh băng của ta, một lúc lâu sau, nàng mới yếu đuối quỳ xuống: "Thỉnh an nương nương."

Ta không cho đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, ngồi trước mặt nàng: "Hàm Phúc Cung này, sao bằng viện hoa lệ trước kia của ngươi. Sao thế, Chu Huân đối với ngươi không tốt sao?"

Nàng chua xót mà kéo khoé miệng: "Ta chẳng qua là một quân cờ mà thôi, không có con nối dõi bên cạnh, hiện giờ đã là kết cục tốt nhất."

"Nàng đến tột cùng muốn làm gì ta? Ta chỉ muốn biết người nhà của ta có còn sống không thôi?"

Ta không đáp lời nào, chỉ ném xuống một túi thuốc:

"Gần đây đi dạo thật nhiều trong cung của Hoàng Hậu, là chị em tốt của nhau, con trai bảo bối của nàng ta bị bệnh đến nỗi cung yến cũng không dậy nổi, sao thiếu được mấy lời an ủi của ngươi."

Ánh mắt của nàng dừng lại rất lâu ở túi thuốc kia.

Cuối cùng vẫn run rẩy chộp lên tay con đường chết này.

"Như thế, ngươi có thể thả mẹ và em trai ta không?"

Ta đứng dậy đi: "Ngươi không có tư cách hỏi."

Có uy hiếp lưu lại trong tay người khác, nàng có tư cách gì để cò kè mặc cả đâu.

Năm đó, thư của em trai ta chỉ có nàng từng nhìn thấy, người bán đứng chúng ta cũng chỉ có nàng, Tống Trinh Nhi.

Nợ máu trả bằng máu, nàng dựa vào cái gì cho rằng, nàng có tư cách cùng ra điều kiện với ta.

Kể từ khi ta đưa cho nàng tín vật của mẹ và em trai nàng, đã chắc chắn là trước khi nàng chết sẽ khó có thể yên lành rồi, không ngày nào là không hoảng hốt sợ hãi.

Trên đường trở về cung yến, ta bị Thần Phi ngăn lại, nàng cười nhìn mặt của ta: "Ngươi rất giống một vị cố nhân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!