Chương 7: (Vô Đề)

"Ma ma tới đây có phải là nói nhiều quá không? Chỗ của bệ hạ ngươi có quyền được lên tiếng hay sao?"

Lý ma ma cùng với Hoàng Hậu đều trắng mặt lại.

Ta lại liếc nhìn Thẩm Xung: "Ngươi cũng tìm cho ta một cái miệng như thế đi, sau này những lời khó nghe đều để người khác nói, ta chỉ nói những gì ngươi thích nghe, được không?"

Hoàng Hậu đỏ mặt vì bị vạch trần, ý cười đoan trang cứng lại trên mặt.

Ma ma lắm miệng bị Ngũ công công kéo ra ngoài, tiếng vả miệng truyền tới, trên mặt Chu Huân đóng thành băng.

Sự hận thù của nàng đảo qua trên mặt ta, ta lại không để ý chút nào mà đá chân Thẩm Xung ở phía dưới bàn: "Kẻ gian là ai? Là ta ư? Hay là thiên kim giả đáng chết kia?"

Tiếc không phạt con trai, vậy thì phạt thiên kim giả đi.

Lấy lui mà cầu được, đối với ai cũng tốt.

Thẩm Xung rõ ràng là ta đã chịu thoái nhượng, khuôn mặt âm trầm tức khắc giống như tuyết tan mùa xuân.

"Nàng là ái phi của trẫm, nếu nàng cũng trở thành kẻ gian, thế thì chẳng phải trẫm là hôn quân sao."

"Ý của hoàng hậu là, con gái Mạnh gia âm ngoan độc ác, lợi dụng con trai của trẫm, còn muốn giết ái phi của trẫm, quả thực tội không thể tha, trẫm phạt nàng…"

"Phụ hoàng không thể!"

Khoé miêng ta cong lên, đúng là đồ ngu xuẩn.

14.

Thẩm Dục Thần đang quỳ gối bên ngoài điện chịu đòn nhận tội, vừa nghe thấy Mạnh Tuyết Như bị phạt, lại xông vào nội điện của ta.

Không có quy củ, ngu không ai bằng, lại đúng ý ta.

"Làm càn!"

Chu Huân tát một cái tát lên mặt Tam Hoàng tử.

"Nếu bổn cung không nghiêm trị, không biết ngươi sẽ bị kẻ gian mê hoặc thành dáng vẻ gì."

"Vốn chính là tai hoạ thay mận đổi đào lừa gạt Thánh Thượng, lại suýt chút nữa hại tính mạng của Như Phi, thưởng cho nàng một chén rượu độc cũng coi như cho nàng thể diện."

Hoàng Thượng vì để lại đường sống cho con mình, đẩy Mạnh Tuyết Như ra chắn đao.

Tất nhiên Hoàng Hậu thấy thế mà vui mừng, thuận nước đẩy thuyền lấy tính mạng của Mạnh Tuyết Như, bảo toàn nhi tử.

Nhưng Tam Hoàng tử lại không biết tốt xấu, trực tiếp quỳ xuống:

"Mẫu hậu, nhi thần thật lòng đối với Tuyết Như, nàng vô cùng thuần khiết thiện lương, không phải người biết làm điều ác."

Nói rồi liếc nhìn ta một cái, giọng nói yếu đi ba phần:

"Chẳng qua bị người khác hãm hại mà thôi, hiện giờ đã bị huỷ dung rồi, thật là đáng thương. Mẫu hậu quý là trung cung, nên làm chủ cho nữ nhân yếu đuối đáng thương như vậy."

Thẩm Xung nhắm mắt thật chặt.

Chu Huân lại càng bị tức giận đến nỗi hận không thể ngất xỉu tại chỗ.

Ta chủ động giải vây cho nàng:

"Nếu Tam Hoàng tử không tin, để hắn tự vào Đại Lý tự xem đi chẳng phải là sẽ biết hay sao. Chẳng qua chết cũng để cho nữ nhi Mạnh gia chết một cách rõ ràng, không bằng thẩm tra tất cả đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!