Ta ngược lại hít một hơi lạnh:
"Tam Hoàng tử vì làm sứ giả hộ hoa, dù biết rõ chân tướng như thế nào cũng muốn tổn hại vương pháp, ép ta phải chết sao?"
Hắn cười lạnh một tiếng, khinh thường trả lời:
"Tuyết Như tính kế ngươi chỗ nào, trước nay chỉ có ngươi điên cuồng đến hầu phủ tuỳ ý giết người thôi"
"Chẳng qua Tuyết Như ngăn trở ngươi phát điên, bị ngươi huỷ đi dung mạo. Mạnh đại nhân vì khuyên ngươi hướng thiện, lại bị ngươi đánh rớt răng."
"Chân tướng, chỉ có như thế mà thôi."
Hắn có thể trước công chúng đổi trắng thay đen như vậy, ta an tâm rồi.
Thấy ta cười một cách bình tĩnh, hắn vung tay lên
"Người đâu, đưa đi Đại Lý Tự, dựa theo lý do của bổn hoàng tử nói với đại lý tự khanh, lệnh cho hắn thẩm tra thật kỹ."
"Chỉ sợ là thần, bất lực."
Đại lý tự khanh, từ chỗ tối đi tới.
Chỉ tiếc là, hắn dừng ở bên cạnh ta..
Ta cười, lạnh băng đến cực điểm:
"Thật ngại quá, phụng chỉ tra án. Mọi người ở đây, đổi trắng thay đen muốn đẩy bổn cung vào chỗ chết, tất cả đều nhốt vào địa lao."
12.
"Ngươi giỏi lắm, lấy đao của trẫm, giết con trai của trẫm."
Thiên tử Thẩm xung mặc kệ con trai Tam hoàng Tử bên ngoài Dưỡng Tâm Điện quỳ không dậy nổi, tới chất vấn ta vì sao chỉ là muốn trút giận mà thôi, không ngờ lại kéo con hắn xuống.
Hiện giờ Thẩm xung bình thản hơn rất nhiều, so với hắn trước kia đã từng mạnh mẽ và sắc bén, giống như hai người khác nhau.
Trước kia, trong mắt hắn không chứa nổi một hạt cát, hiện giờ hắn chỉ lo an ổn cho tiền triều hậu cung, trở nên ba phải vô cùng.
Ta không hài lòng, cho nên dựa vào trên ghế nằm híp mắt phơi nắng, một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn.
Không giằng co nổ, hắn lại duỗi tay cọ lên mặt ta.
"Nàng đó nha, tính tình này lại càng giống nàng ấy."
Khi Hoàng Đế đến chùa Hộ Quốc thăm Thái Hậu, nhất kiến chung tình với Như Phi, chính là ta.
Như Phi, Như phi, phi tử như hắn mong muốn.
Thật là buồn cười, ta là thế thân của chính mình.
Rốt cuộc, mặc dù ai cũng không thể tưởng tượng được, hiện giờ Mạnh Cẩm chính là ánh trăng sáng đã chết nhiều năm của Thẩm Xung, Vân Đường.
Bắt chước bản thân mình, muốn giống bao nhiêu thì giống bấy nhiêu.
Vì thế, Thẩm Xung khi bị ta dùng một kiếm đánh xuống ngựa, khi ta dẫm lên xương bả vai định bóp cổ hắn, hắn tìm được bóng dáng cố nhân trên đao của ta, trong thần thái của ta.
Hắn muốn phong ta, một người trong mắt không coi ai ra gì, làm Như Phi.
Điều kiện ta đưa ra là muốn hắn thay ta giết thiên kim giả, báo thù rửa hận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!