Chương 4: (Vô Đề)

"Nói như vậy, chuyện ta cùng người khác tư bôn, là từ miệng của ngươi nói ra phải không?"

Trong mắt nàng hiện lên vẻ khinh thường, trên mặt lại vô cùng ấm ức: "Tỉ tỉ là đang trách muội sao? Muội không phải cố ý…"

Răng rắc, cằm bị ta tiện tay bóp lại, "Thừa nhận là được, những cái khác không cần nói nhiều!"

Động tác quá nhanh, đợi khi nàng che cằm lại sợ hãi kêu hu hu, mọi người mới kịp phản ứng lại.

Ngay lập tức, mọi người đều chen chúc tới, muốn bắt lấy ta.

Nhưng bà vú vì nàng đấu tranh anh dũng còn chưa kịp tới gần, đã bị ta dùng một chân đá gãy xương đùi, quỳ rạp xuống đất chỉ lo kêu khóc.

Cùng lúc đó, dao gặp đã để trên cổ Mạnh Tuyết Như đã bị phong bế huyệt đạo.

"Động đậy một chút xem!"

Có lẽ là giọng nói của ta quá nhẹ, khiến cho bọn họ nghĩ là ta không có can đảm đó, lại vẫn muốn tiến tới phía trước.

Rầm......

Cổ tay nhấc lên, gò má của Mạnh Tuyết Như xuất hiện một vết cắt dài một ngón tay, máu tươi đầm đìa.

"A, đau quá, cha mẹ, anh trai, Như Nhi đau quá, Như Nhi bị huỷ dung rồi, Như…"

"Kêu nữa!"

Nàng không dám kêu nữa, lỗ tai máu chảy đầm đìa bị ta cắt xuống, dẫm dưới chân.

Vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bằng, hiện giờ đã đầy mặt co rúm cùng sợ hãi.

Mọi người bị ta ép lui về phía sau Hầu gia, chân ta mới dẫm lên người bà vú của Mạnh Tuyết Như đang lăn lộn dưới đất.

8.

"Nói mau, chủ nhân nhà ngươi bị ai đuổi ra khỏi phủ, rơi xuống nước thế nào?"

Bà ta đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn mạnh miệng: "Cho dù đại tiểu thư có giết lão nô, lão nô cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật. Là ngài không thể chấp nhận nổi nhị tiểu thư, không giết được nàng nên mới đuổi nàng ra khỏi phủ…"

"Nhị tiểu thư suýt chút nữa đã bị kẻ cắp bắt đi, hiện giờ trên đùi còn bị thương đó."

Lại mạnh miệng rồi, thú vị lắm!

Mũi chân ta vừa nâng lên, Mạnh mẫu đã kêu lên tiếng: "Nghịch nữ, ngươi muốn lật trời hay sao? Còn không phải là muốn có quà hay sao? Ta đưa là được rồi."

"Ngươi dám làm Như Nhi của ta bị thương, cả đời này ta sẽ không nhận ngươi, càng không muốn ngươi."

Nàng thật là ồn ào, Mạnh Cẩm rất đau.

Rầm, khuyên tai của Mạnh Tuyết Như bị ta túm xuống, đồng thời ném thẳng vào đầu của Mạnh phu nhân. 

Một kẻ thì bị sứt lỗ tai duy nhất còn lại.

Một kẻ là chủ mẫu đoan trang tự cao tự đại, đầu tóc rối tung, mặt tái nhợt, không còn chút dáng vẻ nào cả.

"Tiếp theo, ta sẽ đánh vào mắt của ngươi, có mắt không tròng giữ lại làm gì."

Mạnh mẫu sợ hãi ngã ngồi xuống đất, không dám mở miệng nữa.

Những người khác cũng thấy được thủ đoạn của ta, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!