Chương 2: (Vô Đề)

"Đều là người, ai có thể hơn ai chứ."

Ta cùng với Mạnh Cẩm cầm thịt khô ăn uống thoả thích.

"Ngươi tên là gì? Ta hồi kinh rồi sẽ tích cóp tiền giúp ngươi siêu độ."

Tên của ta nàng không nên dính vào, huống chi ta cũng không siêu độ được.

"Đã bị Trấn Hồn Châu toả định rồi, đừng uổng phí sức lực, huống chi…"

Ta chưa nói, huống hồ ta đã sắp hồn phi phách tán rồi.

"Ngươi chỉ cần nói bọn họ bị ma làm, dáng vẻ này, bọn họ có lẽ cũng chỉ dám nói là gặp ma giữa ban ngày thôi."

Ta lại treo lên cây, "Sống thật tốt, rốt cuộc ta muốn nhất chính là sống sót."

Sống sót để khiến cho những kẻ khốn nạn ấy phải xuống địa ngục.

Nàng ngẩn người một chút: "Ngươi thích thịt, lần sau tới thăm ngươi ta sẽ mang gà nướng tới cho ngươi."

Khi nàng đi đã thề thốt là lần sau sẽ mang gà nướng tới thăm ta, nhưng vừa đi một lần là nửa năm.

4.

"Ta biết Trấn Hồn Châu, nếu muốn tự do, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng. Ta đã cố tình tới chùa Hộ Quốc để xin phù triện, chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ cho ngươi tính mạng của ta."

Sấm sét từng trận, chiếu ra khuôn mặt trắng bệch của Mạnh Cẩm.

Không giống với vẻ sống động nửa năm trước, hơi thở của nàng mong manh, khi ngã xuống gốc cây đào của ta thì không còn sức lực nữa.

"Ta không hề quên ngươi, chỉ là ta không ra ngoài được. Không có gà nướng, ngươi đừng trách ta nhé! Ngươi nhìn ta này, chết rồi vẫn còn nhớ tới ngươi."

Nàng chỉ cầu chết, có gì mà không được.

Nhưng mà từ kinh thành tới đây là ba mươi dặm đường.

Nàng đi bộ trên đất bùn suốt cả một đêm.

"Ai đã khiến ngươi thành như vậy? Mạnh gia ư?"

Nàng cười một cách kiên cường, trên mặt không nhìn rõ là nước mưa hay nước mắt.

Nháy mắt tiếp theo, thanh dao găm sắc bén cắt đứt cổ tay nàng.

"Là thế đạo, là ta ngu dốt yếu đuối không bằng người khác, đây là số phận của ta."

Máu tươi trào ra, dính lên phù triện ướt nhẹp nàng giấu trong ngực, hiện ra ánh sáng vàng, "Tới đây, tới đây ôm ta một cái, ngươi là người duy nhất đã từng bảo vệ ta."

"Ồ, ngươi không có tay, vậy thì để ta ôm ngươi."

Tuy là ta muốn cứu nàng thế nào, cũng tốn công vô ích.

"Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chúng ta đổi cho nhau đi, cầu xin ngươi."

Một người muốn chết rồi, không ai cứu được họ nữa.

Nàng rạch vào miệng vết thương càng sâu, máy đỏ tươi bị nước mưa cọ rửa, lan tràn xuống, toàn bộ hài cốt của ta đều nhiễm máu.

"Sống đã vất vả như vậy rồi, đừng để ta chết không nhắm mắt. Ít nhất, ngươi sống sót thì sẽ còn có người nhớ đến ta, không phải sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!