Chương 14: (Vô Đề)

"Hôm nay không phải là ngài đã bảo vệ ta rồi sao, vậy là tốt rồi!"

Hắn ôm ta càng chặt, hắn có thể bảo vệ ta, nhưng không thể bảo vệ Vân Đường.

Hắn đau đớn muốn chết, lòng tràn đầy áy náy.

Nhưng hắn, chung quy không có quyết đoán hay quyết tâm vì ai truy cứu đến tận cùng.

Ta lại lần nữa, thất vọng vô cùng.

Thật ra, hắn cũng không bảo vệ được ta.

Từ đầu đến cuối, đều là ta bảo vệ chính mình.

Thư trên tay Trinh Tần là thật, là nhược điểm ta cố tình lưu lại.

Bắt chước bút tích của Thẩm Xung, Mạnh Cẩm không biết, nhưng Vân Đường nhất định biết.

26.

Sau khi Thần Phi chết, Nhị hoàng tử lập tức bị biếm đến đất phong, bị đoạt đi tất cả, lại không còn tác dụng gì nữa.

Tam Hoàng tử mất đi chống lưng của người Chu gia, Hoàng Hậu bệnh nặng cũng không thể trợ giúp cho hắn, chỉ có thể kẹp chặt đuôi làm người.

Ta, thân làm quý phi, trở thành người đắc ý nhất hậu cung.

Nhân dịp nghỉ ngơi, ta đi thăm Thần  Phi một chuyến.

Đầu tóc nàng rối rắm ngồi ở hành lang, thấy ta thì lộ ra vẻ hung ác.

Ta nắm lấy cằm của nàng, lạnh băng nói: "Ta sẽ không giết ngươi, ngươi đừng sợ."

"Bởi vì, ta muốn cho ngươi ngày ngày nhớ thương nhi tử ở đất phong, không ngừng suy đoán và sợ hãi, ngày nào hắn sẽ chết trên tay ta."

Giống như em trai ta, chết không toàn thây.

Người có uy hiếp thật đáng sợ, một người âm ngoan ác độc như Thần Phi, không ngờ cũng có ngày quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu nhận sai với ta.

"Ngươi đừng nghĩ đến việc tự sát, ngươi chết rồi, ta sẽ đưa con trai ngươi tới bồi ngươi. Ngươi biết rồi đấy, ta nhất định sẽ không để hắn chết một cách dễ dàng.

Nàng khóc ầm lên, cuồng loạn cầu xin.

Nhưng ta cũng không quay đầu lại, mang theo nụ cười âm ngoan vừa lòng mà đi.

Khiến cho sợ hãi, cái loại sợ mà giống như đao treo trên cổ, khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong.

Nhìn như ta thắng, thật ra còn chưa có.

Khi ta mang Tứ hoàng tử đi gặp Thái hậu, nàng vê phật châu thở dài: "Điều ai gia đáp ứng ngươi đều làm được rồi, ngươi đáp ứng với ai gia khi nào sẽ thực hiện."

Ta có thể đi đến hôm nay, thuận lợi từng bước, không thể thiếu được Thái Hậu ở phía sau lặng im xuất lực.

Ngay cả hồn phách rách nát của Mạnh Cẩm cũng là nàng cầu phương trượng của chùa Hộ Quốc giúp ta tụ tập lại một lần nữa.

Ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, đưa một phong thư tới trước mặt Thái Hậu:

"Một lần cuối cùng, làm phiền Thái Hậu nương nương."

Trên đường hồi cung, Tứ hoàng tử hỏi ta: "Nhi tử mà mẫu phi muốn trong cung có rất nhiều, vì sao lại chọn một người vô dụng như ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!