Chương 10: (Vô Đề)

20.

Tin tức ta mang thai bị che giấu rất kỹ.

Thẩm Xung bảo vệ ta từ trong ra ngoài mấy tầng liền, kín mít.

Hắn nói, nhất định phải bảo vệ mẹ con ta bình an.

Ta giấu đi nụ cười trên khoé môi,  phụ hoạ nói, đó là tất nhiên.

Nhưng không tới mấy ngày sau, Trinh Tần tới cung của ta uống một chén trà, ta bị xuất huyết nhiều, ngã xuống đất.

Khi Thẩm Xung tới, bãi máu kia ở trong mắt hắn.

Có lẽ là nhớ tới ngày Lạc Vân Đường sảy thai, hắn cũng ở trong một đống máu, ôm Vân Đường về, lại mất đi hoàng tử đã thành hình.

Khi ôm ta ở trong ngực, cơ thể hắn phát run, không ngừng cầu xin:

"Đừng ngủ, đừng ngủ, trẫm ở chỗ này."

"Thái y tới, nàng kiên trì một chút nữa, trẫm sẽ luôn ở cạnh nàng."

Ta cố gắng học theo thần thái của Vân Đường khi bị thương, một câu cũng không nói, một câu đau cũng không kêu.

Ký ức không ngừng chồng chéo lên nhau, có lẽ lại càng khắc sâu hơn.

Khi biết được ta bị hạ lượng hoa hồng rất lớn, hoàn toàn bị thương thân mình, không thể có con nối dõi.

Thẩm Xung xoay người đi tới Vị Ương Cung.

Mặc dù Trinh Tần cắn chặt răng, một chữ cũng không nói, nhưng từ trong miệng hạ nhân cạy ra vài lời nói thật cũng không khó.

"Dạo gần đây, Hoàng Hậu nương nương kêu chủ nhân nhà chúng ta đi Vị Ương Cung rất nhiều, hôm nay sáng sớm đã gọi đi nói chuyện, nói tận hai canh giờ."

"Trước khi tiểu chủ tới Quan Sư Cung, Hoàng Hậu nương nương phái người xuất cung, nàng nói, an tâm đi đi, tất cả đều có bổn cung."

"Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho chủ nhân của chúng ta."

Trinh Tần rất nghe lời, từng câu từng chữ đều nghe theo căn dặn của ta.

Thẩm Xung một chân đá lăn Trinh Tần xuống đất:

"Ngươi là chó của nàng ta sao? Chưa bao giờ thấy người nào trung thành như ngươi."

"Đã trung thành như thế, vì sao năm đó lại phản bội A Vũ! Tiện nhân, ngươi chết không đáng tiếc."

Khi Trinh Tần bị kéo đi, không ngừng cầu xin tha mạng với ta.

Khi Trinh Tần bị kéo đi, không ngừng cầu xin ta tha mạng.

Ta biết ý nàng là gì, nàng là nói nàng đã làm theo lời dặn của ta, bảo ta buông tha mẫu thân và đệ đệ của nàng.

Nhưng đệ đệ của ta không còn, sao nàng xứng?

Sau khi bị biếm lãnh cung, ta tặng nàng một món quà rất lớn.

Nàng thích đánh đàn, ta dùng xương mẫu thân của nàng làm đàn tì bà.

Nàng thích đánh trống, ta lấy da mặt của em trai nàng làm mặt trống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!