Đợi Lăng Tịch rửa mặt xong, Bạch Tiểu Hàn cũng bị Trọng Thần kêu dậy, cũng ngoan ngoãn vào phòng tắm rửa mặt.
Từ phòng tắm ra, Bạch Tiểu Hàn quần áo trên người mặc rất chỉnh tề, thậm chí tóc cũng đã chải tốt lắm. Nam nhân có chút kinh ngạc, khi nhìn đến Trọng Thần, nam nhân đã hiểu rõ. Xem ra, là Trọng Thần ở một bên giúp, bằng không lấy tốc độ Bạch Tiểu Hàn không có khả năng nhanh như vậy, tốt như vậy.
"Trọng Thần, thật sự là đã làm phiền ngươi."
"Không phiền toái. Chính là thuận tiện mà thôi."
Không biết vì cái gì, hắn thích nhìn nụ cười trên mặt nam nhân, nam nhân mỗi động tác đều có thể thu hút hắn. Hắn rất hưởng thụ cùng nam nhân một chỗ, đồng thời, hắn cũng có chút đau lòng cho nam nhân. Hắn rất muốn cùng nam nhân đi chăm sóc Bạch Tiểu Hàn, nhưng là hắn biết rõ, nam nhân sẽ không đáp ứng, cho nên hắn chỉ có thể làm một ít việc trợ giúp bọn họ.
Hắn làm mỗi một việc, đều là tự nguyện, cũng không muốn nghe đến nam nhân nói cảm tạ. Chỉ là nam nhân đối hắn vẫn đều là khách sáo, làm cho hắn cảm thấy được nam nhân đối hắn có khoản cách, hắn rất không muốn. Bất quá cũng may nam nhân cũng không có cự tuyệt hắn tới chơi, thậm chí còn có thể chủ động nhờ hỗ trợ trông Bạch Tiểu Hàn, nghĩ đến nam nhân là cần hắn, đáy lòng của hắn vui sướng.
"Trọng thúc, thơm quá."
Âm thanh của Bạch Tiểu Hàn đem Trọng Thần kéo tỉnh lại. Trọng Thần ho nhẹ một tiếng
"Thừa dịp bây giờ nóng, các người mau nếm thử tay nghề của ta."
"Quá ngon"
Bạch Tiểu Hàn vui vẻ gắp cái hoành thánh để vào trong miệng, một bên húp nước súp có chút hàm hồ nói:
"Ngon... Ăn thật ngon."
Hoành thánh này da mỏng lại dai, thịt rất tươi lại nhiều nước, rất ngon. Nam nhân nhìn một chén tràn đầy hoành thánh, cũng không có vội vã ăn, mà là nghiêng đầu hỏi Trọng Thần,
"Ngươi ăn chưa? Cùng nhau ăn chút đi, có rất nhiều."
"Không cần, ta đã ăn rồi."
Nhìn nam nhân chủ động mời hắn cùng nhau ăn, Trọng Thần cười khoát tay. Hắn nấu hoành thánh xong ăn một chén liền vội vàng lại đây, bây giờ còn rất ăn no.
"Ừm."
Nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn ôm lấy bát hoành thánh ăn ngon lành, mà Trọng Thần thì ở một bên ngồi xuống nhìn bọn họ ăn, chẳng qua nhìn nhìn, tầm mắt của hắn liền chuyển dời đến trên người nam nhân. Cùng nam nhân đối diện, đáy lòng của hắn có chút không hiểu có chút bối rối bối, cũng may nam nhân cũng không nói gì thêm, nhìn hắn vài lần sau liền tiếp tục ăn.
"Trọng Thần... Ngươi hôm nay buổi tối... Có rảnh không?"
"Có, cần ta giúp trông Tiểu Hàn sao?"
"Vâng. Thật sự là ngại quá lại phiền toái ngươi."
"Không phiền toái, có thể đến giúp anh là tốt rồi."
Trọng Thần giọng rất ôn hòa, bởi vì cảm giác được nam nhân cần mình, mắt của hắn trở nên thản nhiên nhu tình, chính là hắn không có phát hiện.
"Vậy. Thời gian không còn sớm, ngươi cũng nên đi mở quán."
"Không có gì đáng ngại, ta đưa Tiểu Hàn đi đón xe lại đi mở quán. Anh... muốn đến một lát không?"
"Ta..."
Nam nhân vừa định nói " được", cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, nam nhân đành phải cười xin lỗi với Trọng Thần, sau đó đứng lên đi tới mở cửa phòng.
"Phi Phi?"
Nhìn thấy Lạc Phi, nam nhân có điểm kinh ngạc. Không phải có việc rất bận sao? Như thế nào sáng sớm tới đây?!
"Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!