Nhận thấy tầm mắt sắc bén kia, Lăng Tịch nghĩ có lẽ chút hành động kích động này sẽ mang lại cho mình phiền toái đây, nhưng cũng không có khiếp đảm, dù không muốn đi trêu chọc người không thể trêu, nhưng người mà mình luôn bảo vệ bị công kích quá đáng nên không chịu được. Cho dù là một con thỏ, bị bức nổi điên cũng sẽ cắn người, huống chi mình là một con người.
Hành động cường điệu quá mức kia của nam nhân hoàn toàn chọc giận Tần Tường. Đối với nam nhân không chút ý thức hành động che chở Bạch Tiểu Hàn cũng làm cho hắn nhìn rất không thích. Cho nên hắn muốn một chút giáo huấn, cho nam nhân biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Ngay khi Tần Tường sắp nện xuống người nam nhân, tên ngốc Bạch Tiểu Hàn vọt lại cầm lấy cánh tay của hắn cắn, bởi vì Bạch Tiểu Hàn dùng hết toàn bộ khí lực, làm cánh tay Tần Tường đổ máu, hắn hạ nắm tay bị đau xuống dưới, quát.
"Đồ ngốc, ngươi điên rồi?!"
Tần Tường phẫn nộ nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn, sau đó dùng tay còn lại nắm chặt tóc Bạch Tiểu Hàn kéo khỏi cánh tay của hắn, và quăng hướng về phía góc tường. Căm giận quét mắt nhìn hai người kia vài lần, rồi ngồi vào ghế cúi đầu xem xét vết thương trên cánh tay.
"Lăng Tịch, không nghĩ tới ngươi lại nuôi một con chó biết cắn người. Cũng không biết nên đi chích phòng dại không nữa".
"Ngươi câm miệng."
Nam nhân run rẩy rống lên với Tần Tường, sau đó đi đến góc tường đem Bạch Tiểu Hàn nâng dậy, đau lòng xem xét thân thể hắn,
"Tiểu Hàn, có bị thương chỗ nào không? Có đau hay không?"
"Không đau. Ba, người có bị đánh không?"
Tiểu Hàn chỉ biết là, hắn không thể để cho người khác khi dễ ba. Sợ ba bị tên kia đánh liền xong vào cắn
"Ba không có việc gì."
Xem ra bị Tần Tường vung mạnh như vậy, Bạch Tiểu Hàn bị sẽ bị thương. Phải đi mua một ít thuốc cho hắn, miễn cho xuất hiện máu ứ đọng.
"Ba, người không có việc gì là tốt rồi."
Bạch Tiểu Hàn yên tâm nhẹ nhàng thở ra, sau đó đầu khẽ tựa vào vai Lăng Tịch, mặc cho nam nhân kiểm tra chỗ đau. Hắn không muốn làm cho nam nhân hắn lo lắng, khi nam nhân ấn ấn đúng chỗ đau, hắn cắn răng không dám kêu.
"Tiểu Hàn."
Nam nhân đau lòng sờ sờ Bạch Tiểu Hàn
"Như thế này, ba đi mua một ít thuốc cho con thoa."
"Ba, con cùng người đi."
"Ừ, được."
"Ta có nói cho các ngươi đi sao?"
"Nơi này là nhà của ta, ngươi dựa vào cái gì ở trong này vung tay múa chân?"
Nam nhân đem Tiểu Hàn bảo hộ đến phía, chất vấn Tần Tường.
"Ồ? Ta nghĩ đến, ngươi chỉ biết " ừ, a a ", không nghĩ tới ngươi còn biết phản kích? Chậc chậc, thật khó."
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi? Như thế nào, nghĩ không ra? Muốn hay không ta chỉ cho?"
Tần Tường nghiền ngẫm nụ cười hiện trên khóe môi, đợi nam nhân sắc mặt tốt hơn, mới lần thứ hai mở miệng,
"Đi làm cơm, ta đói bụng."
"Hả?"
"Nghe không hiểu tiếng người a? Ta nói ta đói bụng, ngươi nhanh lên đi làm cơm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!