Nhận được điện thoại Tần Tường, Lạc Phi vội vã từ công ty trở về. Tới nhà, hắn phát hiện Tần Tường cùng Lăng Duệ đứng tại cửa, lo lắng nhìn vào bên trong phòng ngủ. Lạc Phi hướng tới hai người kia, lo lắng hỏi:
"Vì sao lại thế này?"
"Sang bên này nói."
Tần Tường cầm lấy tay Lạc Phi đem chuyện đã xảy ra đơn giản nói một lần. Nhìn Lạc Phi cau mày không lên tiếng, Tần Tường nắm thật chặt tay hắn, hỏi:
"Làm sao bây giờ?"
"Ta trước vào xem hắn đã."
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, Bạch Tiểu Hàn không giống như là cái loại người này, dù cho Bạch Tiểu Hàn đầu óc đã được chữa trị. Có lẽ, có ẩn tình không chừng.
Lạc Phi sau khi bình tĩnh tâm tình, đi vào trong phòng. Phòng không có bật đèn, có vẻ tối, Lạc Phi đi đến đầu giường, mở đèn lên.
"Ba."
Lạc Phi đưa tay đụng chạm nam nhân, nhẹ giọng kêu lên.
"Ba, có đói bụng không? Chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
Lạc Phi đem thân mình dời dời, thay nam nhân ngăn trở một ít ánh sáng, nhẹ hỏi.
"Phi... Phi Phi."
"Vâng."
Lạc Phi ngồi xuống, để nam nhân tựa đầu vào vai mình, lại đưa tay ra sau lưng, chậm rãi vuốt ve, trấn an tâm tình của nam nhân,
"Ta đã trở về."
"Vâng."
"Ba, ta còn chưa ăn cơm đâu, Tần Tường bọn họ cũng chưa ăn, chúng ta cùng đi ăn cơm được không?"
Lạc Phi cho nam nhân một nụ cười ấm áp, ôn nhu mời.
"Được."
Nghe được nam nhân đáp ứng theo chân bọn họ đi ăn cơm, đứng ở cửa là Tần Tường cùng Lăng Duệ nhìn nhau một cái, tâm tình chậm rãi thả lỏng.
Quả nhiên, vẫn là Lạc Phi có biện pháp. Tuy rằng bọn họ có chút ghen tị, cũng có chút khó chịu, nhưng vẫn là vui mừng.
Lạc Phi thay nam nhân sửa sang lại quần áo, dẫn nam nhân cùng Tần Tường Lăng Duệ ra ngoài ăn.
Bởi vì nam nhân không có mở miệng, mấy người kia cũng không nói gì, chỉ là rất săn sóc nam nhân gắp thức ăn vào bát, lại dùng ánh mắt thân thiết nhìn nam nhân vài lần.
Dù nam nhân không có mở miệng, nhưng bọn họ đưa đồ ăn gì tất cả đều ăn hết, thần sắc cũng tốt hơn rất nhiều, Lạc Phi bọn họ yên lòng, tiếp tục ân cần quan tâm nam nhân.
Nhìn bên cạnh ba người khẩn trương quan tâm mình như vậy, nam nhân rất là cảm động.
Không nghĩ tới, bọn họ ở chung thật sự hòa hợp, quan hệ tựa hồ đã khá hơn nhiều. Không chống đối với đối phương, bỏ thành kiến, không đi tranh đua với nhau.
Nam nhân đột nhiên nhớ lại lời Lăng lão gia đề nghị.
Nếu mọi người ở cùng một chỗ, cũng không biết phải thế nào giải quyết cái loại này sự tình kia nha! Trừ bỏ cái đó, bọn họ còn có rất nhiều việc có thể làm.
Kỳ thật, suy nghĩ lâu như vậy, nam nhân cũng cảm thấy Bạch Tiểu Hàn nói những lời này không phải thật tâm. Cùng Bạch Tiểu Hàn ở chung nhiều năm như vậy, tính cách Bạch Tiểu Hàn là một người đơn thuần thiện lương, không có khả năng sẽ nói ra điều không tốt như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!