Hai ngày trước, Uyển Nhi bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng cũng làm được một nữa con diều giấy cho Thái Bình.
Trên đời xác thật không có cách nào làm ra một con diều giống y như đúc, muốn qua cửa, chỉ có thể dùng lời lẽ làm lý do thoái thác.
Con diều vẫn là con diều, nàng trả lại cho nàng ấy cũng chính là con diều.
Uyển Nhi nghĩ, nếu có thể cắn chặt điểm này, "cưỡng từ đoạt lí" một chút, có lẽ có thể lừa dối qua cửa.
Đời trước Thái Bình ở độ tuổi này, tuy rằng tính tình kiêu căng, tâm địa lại không có nửa điểm xấu xa.
Chỉ cần làm cho nàng ấy cao hứng, nhiều chuyện qua được sẽ cho qua.
Uyển Nhi tự nghĩ mình đối với Thái Bình xem như hiểu biết, nàng nắm chắc chín phần sẽ làm được.
Chỉ là, còn một cánh cửa khác lại không dễ dàng như vậy.
Uyển Nhi buông con diều, sườn mặt nhìn về trang giấy trắng mực đen trên kỷ án, hai chữ đề thơ "Hoa lê" đoan chính tú nhã, phía sau lại trống không không một chữ.
Không phải nàng không làm thơ được, mà là nàng không biết nên làm như thế nào, mới có thể làm Võ Hậu hài lòng, rời khỏi Dịch Đình.
Đời này nói đến cũng thật trùng hợp, làm sao mà mẫu tử hai người lại không hẹn mà cùng ra đề mục cho nàng?
Trịnh thị nhìn Uyển Nhi lặng im hồi lâu, nhịn không được hỏi: "Vẫn là không viết được sao?"
Uyển Nhi gật đầu, "Vâng."
Trịnh thị khẽ vuốt cái gáy Uyển Nhi, "Từ từ sẽ được, còn sáu ngày, còn kịp." Nói, lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt v3 nan trúc trên con diều, "Nếu thật sự không nghĩ ra được, có lẽ......"
Đúng vậy, nàng còn có thể dùng con diều này lấy lòng công chúa.
Ngày ấy Thái Bình không có phạt nặng nàng, tuy có phạt nhưng bí mật lại làm nàng cùng Trịnh thị ở thiên điện nghỉ ngơi ba ngày.
Người khác nhìn vào, là tâm tình Thái Bình ngày ấy không tồi, cho nên lười trách phạt, nhưng khi Uyển Nhi nghĩ kỹ lại, đây chính là cử chỉ khác thường.
Mới gặp, không thân không quen, Thái Bình nhìn vào mắt nàng lại ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước.
Ánh mắt như vậy không phải nàng chưa thấy qua, nhưng khi có ánh mắt đó cũng là lúc Thái Bình đã để tâm đến nàng.
Kỳ quái......
Thái Bình được nuông chiều từ nhỏ, cái gì tốt trên đời mà chưa thấy qua? Quây quanh bên người nàng ấy đều là cung nhân hầu hạ, nội thị tuấn tiếu, cung tì thanh lệ, làm sao có thể đối với một cung nhân Dịch Đình như nàng lại nhìn với con mắt khác?
Trừ phi......
Uyển Nhi nghĩ tới khả năng kia, nhưng thực mau lại phủ quyết nó.
Nếu Thái Bình giống như nàng, với tính tình nàng ấy chắc chắn sẽ lập tức đem nàng về điện Thiên Thu, làm sao chỉ là mệnh nàng làm lại con diều?
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Uyển Nhi thật sự là nghĩ mãi không thông, đúng lúc này, bên ngoài thiên điện vang lên thanh âm của nội thị, "Thiên Hậu khẩu dụ, truyền Thượng Quan Uyển Nhi đến điện An Nhân hỏi chuyện."
Nỗi lòng Trịnh thị phức tạp, khẩn trương mà nắm tay Uyển Nhi.
Là họa thì trốn không thoát, các nàng hiện tại giống như cỏ rác, căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình.
Uyển Nhi an ủi Trịnh thị, gượng cười nói: "A nương, con sẽ trở về."
Trịnh thị thấp thỏm bất an, "Có thể không nói lời nào, liền không nói lời nào, biết không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!