Võ Hậu thờ ơ lạnh nhạt nhìn biểu tình biến hóa của từng hài tử, Nhị Lang chỉ muốn bảo vệ mình, Tam Lang tính tình mềm yếu, chỉ có Tứ Lang còn nhớ một ít cốt nhục thân tình.
Tầm mắt nàng một lần nữa dời về trên người Thái Bình, nghiêm giọng hỏi: "Tội này, Thái Bình ngươi có nhận hay không?"
Thái Bình bằng phẳng không sợ mà đón nhận ánh mắt của Võ Hậu, cất cao giọng: "Con oan uổng!"
"Ngươi còn dám nói oan uổng? Thanh Huy Các sao lại vô cớ nổi lửa?!" Võ Hậu quát một tiếng.
Nếu không phải được Lý Đán đỡ, Lý Hiển chỉ sợ đã ngã quỳ xuống đất.
Thái Bình cười lạnh, "Nổi lửa thì nổi lửa, con không biết cũng là không biết!"
"Ngươi còn dám mạnh miệng!" Võ Hậu làm như thật sự nổi giận, hung hăng mà vỗ xuống ghế phượng.
Lý Đán tiến lên phía trước, cung kính mà đối với Võ Hậu nhất bái, "Mẫu hậu, con có thể làm chứng cho Thái Bình, ngày ấy Thái Bình trong lòng buồn khổ, liền uống nhiều mấy ly......"
"Tứ Lang, ngươi cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, thật sự muốn giúp nghiệp chướng này?" Võ Hậu ngắt lời Lý Đán, ngữ khí lạnh lẽo bức người, "Nếu tội danh chứng thực, cũng không phải tội nhỏ."
Lý Đán hít sâu một hơi, chần chờ mà nhìn nhìn Thái Bình, muốn nói lại thôi một lát, cuối cùng lựa chọn lui ra sau, bất đắc dĩ thở dài.
Lý Hiền biết hôm nay đại cục đã định, chỉ cần bảo trì trầm mặc là được.
Ở trước mặt mẫu hậu, nhiều lời một chữ, hoặc là một động tác dư thừa, đều sẽ trở thành sơ hở, vừa đúng mà thu liễm, mới là thượng sách.
Ánh mắt Võ Hậu lạnh nhạt, như là băng sương phía Bắc, "Mẫu hậu đã cho ngươi cơ hội phản bác, nếu ngươi không còn gì để nói......"
"Bệ hạ giá lâm ——" Đức An ở bên ngoài Hàm Quang Điện xướng lên một tiếng.
Đáy mắt Võ Hậu ẩn giấu một mạt ý cười, lãng phí nhiều thời gian như vậy, hôm nay vai chính cuối cùng đã lên sân khấu.
Nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn Đức An đỡ Lý Trị đi vào trong điện, đợi đến gần, nàng hơi hơi cúi đầu, "Bệ hạ."
Lý Trị nhìn cả sảnh đường chỉ có một mình Thái Bình quỳ, liền biết hôm nay sẽ đến mức nào.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía Thái Bình, "Thái Bình à, đây là làm sao vậy?"
Thái Bình ngậm nước mắt, dập đầu thật mạnh với Lý Trị, "Phụ hoàng, nếu người không tới, con đã bị mẫu hậu oan uổng mà chết."
Lý Trị cười khẽ, "Đều là người một nhà, có việc gì nói rõ ràng là được." Nói, hắn nhìn về phía Võ Hậu, "Mị Nương, hai gã Vũ Lâm tướng sĩ cùng đánh mã cầu ngày ấy đã tự sát trong thiên lao, nói vậy Tứ Lang đã nhiều ngày cũng không tra được gì." Nói đến đây, hắn nhìn về phía Lý Đán, "Có phải hay không?"
Lý Đán cung kính nhất bái, "Bẩm phụ hoàng, xác thật không thu hoạch được gì."
Kế hoạch của Lý Hiền vốn dĩ đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng nghe ý tứ trong lời này của phụ hoàng, sợ là muốn trực tiếp để Thái Bình thoát tội —— nếu tra không được chứng cứ, đem tội danh đổ hết lên hai tên Vũ Lâm tướng sĩ đã chết là được.
Con đường này Lý Hiền cũng đã nghĩ tới, nhưng hắn không dám đánh cuộc.
Nếu Đông Cung bên kia cái gì cũng không làm, chỉ biết chờ một câu tra không được chứng cứ của Lý Trị, tương đương là đem tánh mạng đặt ở trong tay phụ hoàng.
Có lẽ tạm thời có thể bình yên, nhưng một ngày án này không được giải quyết, một ngày đó chính là tai họa ngầm, đến khi mẫu hậu chuẩn bị tốt cái gọi là "chứng cứ" rồi lôi ra lần nữa, Lý Hiền tự nghĩ căn bản không thể chống đỡ đường sống.
Ánh mắt Lý Trị lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Lý Hiền, nhìn sắc mặt hắn như tro tàn, cũng biết có tâm tư gì.
Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, những lời này hắn đã dạy vô số lần, nhưng Lý Hiền nhịn xuống một lần, lại không nhịn được lần thứ hai.
Hắn kiêu ngạo, cực kỳ giống mẫu thân hắn, Trường An dù lớn, lại không chứa được hai người kiêu ngạo.
Kết cục của hắn vào cái ngày hắn nhận lấy ấn tín và dây đeo triện của Thái Tử, liền đã chú định.
Lý Trị chỉ cảm thấy đáng tiếc, từ khi Hoằng nhi qua đời, hắn liền nhìn trúng Hiền nhi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!