Chương 27: Lưỡi Đao

Thái Bình ở lại điện Huy Du cũng không lâu lắm, Lý Trị dỗ nàng nín khóc, liền mệnh cho cung nhân hộ tống Thái Bình trở về điện Lưu Bôi.

Uyển Nhi vẫn luôn chờ ở trước cửa điện, nhìn thấy Thái Bình chầm chậm trở về, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ta khát." Câu đầu tiên khi Thái Bình đến gần Uyển Nhi nói lại là câu này, nàng kêu khóc một trận, giọng nói cũng khàn khàn không ít.

Uyển Nhi rũ mi, đón Thái Bình vào chính điện.

Đợi Thái Bình ngồi xuống ổn định, liền tự mình rót nước mang tới, hai tay dâng lên.

Thái Bình tiếp nhận ly nước, uống liên tiếp vài ngụm.

Uyển Nhi giương mắt ra hiệu cho Xuân Hạ, mang các cung nhân trong điện lui ra.

Thái Bình biết nàng ấy muốn hỏi cái gì, liền dứt khoát tùy ý, chính mình dựa vào đầu giường, chợp mắt nghỉ ngơi.

Uyển Nhi đến ngồi ở gần giường, cũng không vội vã hỏi chuyện, chỉ là yên lặng chờ đợi ở một bên.

Thái Bình không chờ được Uyển Nhi hỏi chuyện, nhịn không được mở to mắt, "Không phải ngươi có chuyện muốn hỏi ta sao?"

"Điện hạ muốn nói, tự nhiên sẽ nói." Tuy Uyển Nhi nói như thế, ánh mắt lại giống dao nhỏ, muốn mổ xẻ ý đồ ẩn sâu của Thái Bình.

Thái Bình nhẫn cười, "Lại rót cho ta một ly nước."

Uyển Nhi vừa mới chuẩn bị đi lấy cái ly không bên cạnh, lại bị Thái Bình đè lại.

"Rót một ly khác đi, đừng dùng cái ly này."

"Vâng."

Uyển Nhi một lần nữa đi rót một ly.

Thái Bình nhận ở trong tay, cũng không vội vã uống, "Uyển Nhi, ngươi cầm lấy cái ly không kia."

Uyển Nhi cầm lấy cái ly không, bình tĩnh nhìn nàng ấy.

"Lại đây, ngồi xuống." Thái Bình ra hiệu cho nàng ngồi vào bên cạnh.

Uyển Nhi chần chờ một lát, vẫn là ngồi xuống bên người Thái Bình.

Thái Bình đưa cái ly đến gần Uyển Nhi, đổ một ít nước vào bên trong cái ly không, cười nói: "Cái này gọi là một bên giảm một bên tăng." Nói, ánh mắt sáng ngời của nàng đối diện với Uyển Nhi, "A nương càng chán ghét ta, phụ hoàng liền càng thích ta." Hơi dừng lại, Thái Bình đè thấp thanh âm, "Thái Tử ca ca cũng là như thế."

Uyển Nhi dường như đã hiểu một ít.

"Về thân thế của Thái Tử ca ca, Uyển Nhi còn nhớ rõ tin đồn kia không?" Thái Bình đặt cái ly xuống, nghiêm túc nói: "A nương xử lý quyết đoán, cũng không có truy đến cùng, rõ ràng tình mẫu tử giữa a nương cùng nhị ca đã bị dao động, với Đại Đường mà nói, Hoàng Hậu cùng Thái Tử bất hòa, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Nhưng triều đình an tĩnh, lại ở một bên nhìn a nương cùng nhị ca đánh nhau."

Uyển Nhi nghiêm túc lắng nghe.

"Lạ nhất là, phụ hoàng lại là người cuối cùng biết được việc này." Thái Bình hơi dừng lại, "Uyển Nhi, ngươi tin sao?"

Uyển Nhi chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, cái gọi là nội đấu giữa Thái Tử cùng Thiên Hậu, kỳ thật là trận chiến giữa Thiên Tử cùng Thiên Hậu, hủy hoại tình cảm mẫu tử, là để phụ tử đồng tâm.

Uyển Nhi mang nỗi lòng phức tạp mà nhìn Thái Bình, nàng không biết Thái Bình đã nhìn thấu chuyện này từ khi nào, nhưng đối với Thái Bình tuổi niên thiếu mà nói, điều này thật sự tàn nhẫn.

Nàng nhớ rõ, Thiên Tử yêu thương Thái Bình, bởi vì Thái Bình chỉ là công chúa, không có khả năng chạm đến trung tâm quyền thế, đối với Thiên Tử mà nói cũng không có uy hiếp.

Nàng cũng nhớ rõ đời trước Thiên Hậu yêu thương Thái Bình, ban đầu chỉ là thương tiếc của a nương đối với nữ nhi, là một phần chân tình mà hoàng thất khó có được, nhưng về sau lại là hận sắt không thành thép, Thái Bình lộng quyền lại không đủ tàn nhẫn, dã tâm chợt ẩn chợt hiển, chưa bao giờ chân chính kiên định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!