Mấy năm gần đây, thân thể Lý Hiển ngày càng lụn bại, đa số thời điểm đều ở trong vương phủ tĩnh dưỡng.
Ngày đó sau khi lâm triều, Thái Bình mang theo hai chiếu thư đi vào phủ Anh Vương.
Một chiếu thư là di chiếu của Võ Chiếu, chiếu thư còn lại là di chiếu của Thái Bình truy phong Anh Vương là hoàng đế.
Lý Hiển khụ khụ hai tiếng, muốn ngồi dậy xuống giường hành lễ, lại bị Thái Bình đè ngực lại, mệnh hắn nằm yên dưỡng bệnh.
"Xuân Hạ." Thái Bình gọi một tiếng.
Xuân Hạ ôm hai cuốn di chiếu đến gần, Thái Bình cầm di chiếu, ra hiệu cho Xuân Hạ cùng nhóm nô tỳ đều rời khỏi phòng.
Đợi trong phòng chỉ còn lại Thái Bình cùng Lý Hiển, Thái Bình ngồi xuống bên mép giường.
"Tam ca, ngươi và ta là người một nhà, có mấy lời muội muội liền nói thẳng." Thái Bình không xưng trẫm ở trước mặt hắn, chính là muốn cùng Lý Hiển nói vài lời trong lòng.
Lý Hiển sợ hãi, "Bệ hạ đây là……"
Thái Bình đưa di chiếu của Võ Chiếu cho Lý Hiển trước, "Đây là di chiếu mà a nương để lại cho ta."
Lý Hiển tiếp nhận di chiếu, khiếp sợ vô cùng, "Sùng Mậu cùng Trường An?" Kỳ thật hắn còn có một tư tâm, ngày nào đó nếu Sùng Mậu có thể chọn thế gia có thế lực để kết thân, thế lực của Đông Cung sẽ tăng gấp bội.
Hắn nghĩ đến trong lòng rất nhiều người, duy độc không hề nghĩ tới Trường An.
"Ừm." Thái Bình gật đầu, nàng nhìn thấy Lý Hiển chần chờ, đã đoán được hắn có tâm tư gì.
Vì thế, nàng đưa di chiếu thứ hai, "Đây là di chiếu mà ta để lại cho Sùng Mậu."
Lý Hiển càng kinh hãi, Thái Bình chỉ mới đầu bốn mươi, sao đã viết cả di chiếu rồi?
"Tam ca, ngươi xem trước đi."
Lý Hiển tiếp nhận di chiếu, đáy mắt hiện lên một mạt vui mừng, nhanh chóng bị hắn mạnh mẽ giấu đi, "Thái Bình, ngươi đây là……"
"Thứ nên thuộc về tam ca, ta nhất định sẽ trả cho tam ca." Thái Bình biết phân lượng cùng dụ hoặc của di chiếu này, Lý Hiển không có cách nào kháng cự, "Sùng Mậu dù sao cũng là hài nhi thân sinh của ngươi, trăm năm về sau, hắn nhất định muốn truy phong ngươi là hoàng đế, chỉ là hắn đã quá kế đến dưới gối của ta." Thái Bình chân thành nói, "Không để hắn ngày sau khó xử, không bằng ta giúp hắn giải quyết việc này."
Lý Hiển bắt đầu do dự.
Thái Bình thở dài: "A nương quyết định như vậy, chính là muốn huynh muội ta hòa thuận, bảo vệ tốt giang sơn Đại Đường.
Ta biết trong triều có không ít đại thần nhìn chằm chằm vị trí Thái Tử Phi này, tam ca nhất định cũng nhìn trúng thiên kim danh môn nào đó, di chiếu kia là thành ý mà ta có thể đưa ra, xin tam ca thành toàn."
Lý Hiển lặng im.
Từ lúc Thái Bình tiến vào đến nay, nàng không lấy tư cách đế vương để thương lượng việc này với hắn, đủ thấy nàng thành tâm tác thành cuộc hôn nhân này.
"Tam ca có thể ngẫm lại thật kỹ, hôm nay không cần cho ta đáp án." Thái Bình không bức bách Lý Hiển, nàng có mười phần nắm chắc, Lý Hiển vì di chiếu này nhất định sẽ đáp ứng.
Hiện giờ Võ thị suy thoái, triều thần phần lớn hy vọng Thái Tử Phi đến từ thế tộc khác, Thái Bình muốn hoàn thành di chiếu của Võ Chiếu, nàng cần phải mượn sức Lý Hiển, tựa như năm đó Lý Hiển liều mạng muốn nàng làm chủ Đông Cung.
Di chiếu trong tay, Lý Hiển đồng ý, Thái Bình đồng ý, các triều thần tự nhiên cũng chỉ có thể đồng ý.
Nếu không, Thái Bình tuyên bố di chiếu, Lý Hiển đi đầu phản đối, Thái Bình một mực cố chấp, chỉ làm mọi việc hoàn toàn đảo ngược.
Thái Bình còn có rất nhiều chiếu lệnh muốn mở rộng thiên hạ, tuyệt đối không thể vào ngay lúc này kích các triều thần cùng Lý Hiển hình thành trung tâm mới.
"Thái Bình." Lý Hiển lặng im một hồi, cuối cùng đã mở miệng.
Thái Bình nghiêm túc đáp: "Tam ca mời nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!