Chương 17: (Vô Đề)

Nghe nói, ngày ấy Thái Tử ở Tử Thần Điện trầm mặc không nói, trơ mắt mà nhìn phụ hoàng Lý Trị xử trí thúc cháu Trần Nguyên.

Toàn bộ hành trình Võ Hậu cũng không nói một lời, chỉ khi Thái Tử bái biệt, mới gọi Lý Hiền.

"Hiền nhi, con là Thái Tử Đại Đường, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, so với bất kỳ ai khác con hẳn phải thanh tỉnh hơn."

Lý Hiền lúc ấy không hiểu Võ Hậu, mãi đến nhiều năm sau, ở giây phút hấp hối cuối cùng hắn mới minh bạch câu nói kia của Võ Hậu có ý tứ gì.

Thái Tử Đại Đường hẳn phải để mắt ở thiên hạ, ở xã tắc, nếu vẫn luôn bị đồn đãi vớ vẩn kiềm chế, tâm ma khó phá, mù quáng coi người thân là thù địch, liền không xứng với cương vị Thái Tử.

Đây cũng là cơ hội cuối cùng mà Võ Hậu đã cho hắn.

Sau đó, tin đồn trong cung liên quan đến xuất thân của Thái Tử cuối cùng cũng tan biến.

Thật giống một viên đá rơi vào giữa hồ, dấy lên một chút gợn sóng, rồi lại vô tung tích.

Lý Hiền sau khi trải qua sự tình ngày hôm đó, thường xuyên vào cung làm bạn với Lý Trị.

Lý Trị tán dương Thái Tử phải như hắn, cũng khen Thái Tử cần cù, tài học bất phàm.

Võ Hậu ngẫu nhiên phụ họa, người ngoài nhìn vào, xung đột giữa Thái Tử và Võ Hậu xem ra đã ít đi rất nhiều.

Về sau, Võ Hậu tùy ý Uyển Nhi lưu lại điện Thiên Thu làm thư đồng cho Thái Bình, chỉ là ngẫu nhiên sẽ tuyên Uyển Nhi yết kiến, hỏi tình hình học tập của công chúa gần đây, những chuyện khác lại một mực không hỏi, cũng một mực không đề cập tới.

Nhưng đối với Thái Bình cùng Uyển Nhi mà nói, bình tĩnh như vậy lại càng làm cho lòng người thấp thỏm.

Võ Hậu muốn mang Uyển Nhi đi, chẳng qua chỉ cần một câu thôi.

Các nàng mỗi ngày làm bạn, giống như trộm được thời gian, nhiều một ngày, liền hay một ngày.

Chỉ là, nàng cho rằng nàng ấy không biết, nàng ấy cũng cho rằng nàng không hay.

Tháng tám năm đó, Thái Bình phụng chỉ dời vào Đại Minh Cung.

Nào biết, nàng chỉ ở trong điện đi một vòng, liền làm nũng với Võ Hậu, rằng nàng muốn đổi cung điện khác.

Võ Hậu cười hỏi nàng, muốn ở lại cung nào?

Thái Bình chỉ chỉ Thanh Huy Các, cung các được dựng trên một ngọn đồi nhỏ, chỉ cần mở cửa sổ ra, liền có thể đem hồ Thái Dịch thu hết vào đáy mắt.

Võ Hậu không nghĩ gì nhiều, lập tức cho phép.

Uyển Nhi lặng lẽ nhìn thoáng qua Thái Bình, Thanh Huy Các là cung uyển của nàng ở đời trước, Thái Bình đời này vì sao lại không nơi này thì không được? Chỉ là......! trùng hợp thôi sao?

Đêm xuống, Đại Minh Cung đèn đuốc sáng trưng, tựa như tinh tú rơi vào thế gian.

Thái Bình ghé vào lan biên, trông về phía hồ Thái Dịch nơi xa xa, trên trời có màn sao, bên dưới lại là sóng gợn lăn tăn.

Năm đó không nhận ra cảnh trí Đại Minh Cung thật đẹp, hiện nay khó có được năm tháng tĩnh lặng, ngược lại hậu tri hậu giác mà cảm nhận được Đại Minh Cung mỹ lệ.

Nàng nhớ rõ, đối diện hồ Thái Dịch, đối diện với phương hướng nàng nhìn theo lúc này, bên kia muôn vàn trản đèn cung đình sáng ngời, đó là chính là cung điện nàng ở lúc trước.

Uyển Nhi có lúc nào cũng như nàng, ghé vào nơi này, trông về nàng ở nơi xa?

Thái Bình xuất thần mà nghĩ, không hề hay biết Uyển Nhi ôm áo choàng đến phía sau lưng, đem áo choàng khoác lên người nàng.

Uyển Nhi nhàn nhạt dặn dò, "Đã vào thu, gió đêm lạnh."

"Lại đây." Thái Bình vươn tay đối với Uyển Nhi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!